Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Phủ Nhận Sự Tồn...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển nhận lấy tờ giấy dì đưa tới, thừa dịp công an còn chưa tới, hỏi thăm dì phải thi tuyển vị trí bác sỹ vùng quê ở dưới quê như thế nào?
Dì vừa nghe, chợt lấy lại tinh thần: “Là con muốn thi sao? ”
“Không phải, con giúp một người bạn của con hỏi dò xem thôi”.
“Để Dì hỏi con trai Dì xem, nó đang làm việc trong bệnh viện”. Dì cong đôi mắt, tầm mắt đảo quanh khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Uyển Uyển, thăm dò hỏi, “Cô gái, con có người yêu chưa vậy? ”
Lúc Tống Duyên Minh tiễn mẹ xuống lầu, đúng lúc nghe thấy Dì hỏi Kiều Uyển Uyển như vậy, anh đang bước xuống cầu thang thì đột nhiên dừng lại.
Sau đó liền nghe thấy Kiều Uyển Uyển với khuôn mặt đỏ ửng lắc lắc đầu nói: “Chưa có”.
Sắc mặt Tống Duyên Minh nhất thời trầm xuống, Kiều Uyển Uyển coi anh như là người đã chết sao?
Dì không chú ý đến Tống Duyên Minh, lại tiếp tục hỏi: “Cô gái, vậy con bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu, trong nhà có những ai”.
Kiều Uyển Uyển nghe thấy dì đang tra hỏi hộ khẩu, lập tức phản ứng lại hỏi dì là muốn giới thiệu người yêu cho con à!
Dù sao đi nữa cô cũng không định kết hôn với Tống Duyên Minh, sau này nhất định cũng phải tìm một đối tượng, kết hôn sinh con.
Cũng không có lý do gì để mà bỏ lỡ, những người khác giới thiệu cho cô là cho cơ hội tuyệt vời cho những người trẻ tuổi xuất sắc!
Nên, cô vén tóc bên má, rụt rè nói: “Con vừa tròn mười tám tuổi, là người thôn Trương Gia, cha con mất tích, mẹ con qua đời vì bệnh tật. “Bây giờ con đang ở với ông bà nội, mấy người chú bác”.
“Ôi,” trên mặt dì lập tức lộ ra vẻ thương hại, “Đứa nhỏ tội nghiệp”.
Kiều Uyển Uyển: “Không có gì, những người khác trong nhà con đều đối xử rất tốt với con”.
Cô càng dùng ngữ khí thoải mái nói, càng làm cho người ta cảm thấy cô hiểu chuyện, khiến người ta càng thêm đau lòng.
Dì càng nhìn Kiều Uyển Uyển càng thích: “Trước khi con về nhà, dì mời con ăn một bữa cơm”. Cũng không đợi Kiều Uyển Uyển từ chối, dì liền nói, “Để con trai dì trao đổi với con một chút, làm như thế nào mới có thể trở thành bác sỹ vùng quê”.
Làm bác sỹ vùng quê, để cho không gian thăng cấp, làm giàu, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, thật sự là quá hấp dẫn.
Kiều Uyển Uyển nhận lấy tờ giấy dì đưa tới, thừa dịp công an còn chưa tới, hỏi thăm dì phải thi tuyển vị trí bác sỹ vùng quê ở dưới quê như thế nào?
Dì vừa nghe, chợt lấy lại tinh thần: “Là con muốn thi sao? ”
“Không phải, con giúp một người bạn của con hỏi dò xem thôi”.
“Để Dì hỏi con trai Dì xem, nó đang làm việc trong bệnh viện”. Dì cong đôi mắt, tầm mắt đảo quanh khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Uyển Uyển, thăm dò hỏi, “Cô gái, con có người yêu chưa vậy? ”
Lúc Tống Duyên Minh tiễn mẹ xuống lầu, đúng lúc nghe thấy Dì hỏi Kiều Uyển Uyển như vậy, anh đang bước xuống cầu thang thì đột nhiên dừng lại.
Sau đó liền nghe thấy Kiều Uyển Uyển với khuôn mặt đỏ ửng lắc lắc đầu nói: “Chưa có”.
Sắc mặt Tống Duyên Minh nhất thời trầm xuống, Kiều Uyển Uyển coi anh như là người đã chết sao?
Dì không chú ý đến Tống Duyên Minh, lại tiếp tục hỏi: “Cô gái, vậy con bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu, trong nhà có những ai”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uyển Uyển nghe thấy dì đang tra hỏi hộ khẩu, lập tức phản ứng lại hỏi dì là muốn giới thiệu người yêu cho con à!
Dù sao đi nữa cô cũng không định kết hôn với Tống Duyên Minh, sau này nhất định cũng phải tìm một đối tượng, kết hôn sinh con.
Cũng không có lý do gì để mà bỏ lỡ, những người khác giới thiệu cho cô là cho cơ hội tuyệt vời cho những người trẻ tuổi xuất sắc!
Nên, cô vén tóc bên má, rụt rè nói: “Con vừa tròn mười tám tuổi, là người thôn Trương Gia, cha con mất tích, mẹ con qua đời vì bệnh tật. “Bây giờ con đang ở với ông bà nội, mấy người chú bác”.
“Ôi,” trên mặt dì lập tức lộ ra vẻ thương hại, “Đứa nhỏ tội nghiệp”.
Kiều Uyển Uyển: “Không có gì, những người khác trong nhà con đều đối xử rất tốt với con”.
Cô càng dùng ngữ khí thoải mái nói, càng làm cho người ta cảm thấy cô hiểu chuyện, khiến người ta càng thêm đau lòng.
Dì càng nhìn Kiều Uyển Uyển càng thích: “Trước khi con về nhà, dì mời con ăn một bữa cơm”. Cũng không đợi Kiều Uyển Uyển từ chối, dì liền nói, “Để con trai dì trao đổi với con một chút, làm như thế nào mới có thể trở thành bác sỹ vùng quê”.
Làm bác sỹ vùng quê, để cho không gian thăng cấp, làm giàu, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, thật sự là quá hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro