Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy
Chương 25
2024-08-17 22:25:44
Sau khi Chu Thiệu rời đi, Hoắc Diên Xuyên đi đóng cửa sân trước, sau đó bình tĩnh đứng đó nhìn Khương Ngư, sắc mặt có chút khó coi.
“Khương Ngư, cô đang làm gì vậy hả? Chu Thiệu chỉ nói cô mấy câu, thế mà cô lại tạt nước vào người ta sao? Lần này là cô tạt nước, còn lần sau thì sao, có phải cô trực tiếp đánh người ta không?”
Bộ dáng Hoắc Diên Xuyên như thể “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Khương Ngư lập tức tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Vậy Hoắc Diên Xuyên, ý anh là sao? Tôi biết anh ta là anh em tốt của anh, muốn bênh vực cho anh, cảm thấy tôi kết hôn với anh là tôi trèo cao, là anh phải chịu ấm ức rất nhiều.
Tôi cũng đã nói rồi, tôi biết mình sai, tôi không muốn ở bên anh nữa, bây giờ tôi muốn ly hôn với anh, không muốn phụ thuộc vào anh.
Bây giờ anh bênh vực cho người anh em tốt của mình, như vậy chẳng lẽ tôi đáng bị anh ta chỉ trích? Không phải là do anh ta khiêu khích tôi trước sao?”
Thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của Khương Ngư, Hoắc Diên Xuyên chợt ý thức được, có lẽ Khương Ngư vẫn luôn không được vui vẻ, chỉ là cô ấy không hề phát tác ra ngoài, đại khái cô ấy đã sớm hối hận khi kết hôn với anh.
Đột nhiên trong lòng Hoắc Diên Xuyên nhói lên, giọng cũng dịu lại.
“Khương Ngư, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, tôi sẽ nói chuyện với Chu Thiệu ở bên kia, nhưng cô cũng phải xin lỗi Chu Thiệu.”
“Tôi không đi, anh có muốn thì tự mình đi đi.”
Nói xong Khương Ngư chạy thẳng về phòng mình, hai người lại có một ngày không vui.
Kỳ thật Hoắc Diên Xuyên cũng có chút nhức đầu, anh không có quá nhiều kinh nghiệm giao tiếp với các đồng chí nữ, chưa kể Khương Ngư khác với những đồng chí nữ mà anh biết.
Tự ti, nhưng lại có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cũng rất bướng bỉnh.
Khương Ngư nằm trên giường, thực sự tức giận muốn chết, bọn họ thật sự cho rằng Hoắc Diên Xuyên của bọn họ là người tốt sao?! Cô căn bản không thèm, có được không?!
Đương nhiên Khương Ngư không hề xin lỗi, thậm chí mấy ngày liền không nói chuyện với Hoắc Diên Xuyên. Mà hình như Hoắc Diên Xuyên cũng rất bận, hai người đã mấy ngày không gặp nhau.Có điều, Khương Ngư lại rất vui vì xà phòng thơm hương hoa hồng của mình rốt cuộc đã phơi đủ nắng.
Cô thực sự rất cần tiền, mặc dù số tiền và phiếu mà Hoắc Diên Xuyên đưa có thể giúp cô không phải lo lắng về chuyện ăn uống nhưng cô vẫn phải lên kế hoạch cho bản thân trong tương lai.
Hơn nữa sau chuyện của Chu Thiệu, Khương Ngư không nghĩ rằng cô và Hoắc Diên Xuyên có thể chung sống với nhau được một năm, rất có thể cô sẽ bị Hoắc Diên Xuyên đuổi ra ngoài sớm.
Thay vì bị đuổi đi, thà tự mình rời đi còn hơn, nên cô phải lên kế hoạch cho mình từ sớm.
”Khương Ngư, không phải mày đã biết từ lâu rồi sao, trong lòng anh ta căn bản không hề có mày. Đừng ảo tưởng nữa, yêu đàn ông, dựa vào đàn ông, mày sẽ trở nên bất hạnh.”
Trong lòng Khương Ngư thầm tự nhủ.
Khương Ngư lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, vội vàng cất xà phòng thơm đi.
Khương Ngư giữ lại cho mình hai bánh. Một bánh dùng để giặt quần áo, trên quần áo có mùi hoa hồng thoang thoảng, rất thơm. Bánh còn lại dùng để tắm rửa, ngoài việc tắm rửa ra, cô còn dùng thêm nước hoa hồng mà cô đã làm lúc trước.
Nhưng Khương Ngư cũng có chút thấp thỏm không biết xà phòng thơm hương hoa hồng có bán được không, nhưng cũng phải mang ra ngoài bán xem thử.
Khương Ngư hạ quyết tâm, mang xà phòng thơm đi tới huyện thành. Mặc dù thời tiết nắng nóng nhưng cô vẫn không tháo khẩu trang trên mặt, thậm chí còn đội thêm chiếc khăn trùm đầu vừa mới làm xong. Vì sắc đẹp, nóng một chút cô cũng có thể chịu được.
Sau khi vũ trang đầy đủ, mục tiêu của Khương Ngư cũng rất rõ ràng, đó là đi thẳng về phía viện gia chúc nhà máy, chủ yếu là bởi công nhân ở nơi này rất có tiền.
Hơn nữa còn phải là nhà máy dệt có nhiều nhân viên nữ, đám đàn ông đương nhiên xuề xoà, không để ý đến loại xà phòng thơm này, nhưng phụ nữ thì khác.
Hè đến rồi, ai mà không muốn trên người mình nhẹ nhàng khoan khoái thơm tho cơ chứ.
Khương Ngư cũng không ngượng ngùng, lấy tiền thuê một chiếc bàn ở tiệm tạp hoá gần đó, phía trên bày xà phòng thơm của mình.
Dùng bản lĩnh kiếm cơm, cũng không có gì mất mặt.
“Khương Ngư, cô đang làm gì vậy hả? Chu Thiệu chỉ nói cô mấy câu, thế mà cô lại tạt nước vào người ta sao? Lần này là cô tạt nước, còn lần sau thì sao, có phải cô trực tiếp đánh người ta không?”
Bộ dáng Hoắc Diên Xuyên như thể “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Khương Ngư lập tức tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Vậy Hoắc Diên Xuyên, ý anh là sao? Tôi biết anh ta là anh em tốt của anh, muốn bênh vực cho anh, cảm thấy tôi kết hôn với anh là tôi trèo cao, là anh phải chịu ấm ức rất nhiều.
Tôi cũng đã nói rồi, tôi biết mình sai, tôi không muốn ở bên anh nữa, bây giờ tôi muốn ly hôn với anh, không muốn phụ thuộc vào anh.
Bây giờ anh bênh vực cho người anh em tốt của mình, như vậy chẳng lẽ tôi đáng bị anh ta chỉ trích? Không phải là do anh ta khiêu khích tôi trước sao?”
Thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của Khương Ngư, Hoắc Diên Xuyên chợt ý thức được, có lẽ Khương Ngư vẫn luôn không được vui vẻ, chỉ là cô ấy không hề phát tác ra ngoài, đại khái cô ấy đã sớm hối hận khi kết hôn với anh.
Đột nhiên trong lòng Hoắc Diên Xuyên nhói lên, giọng cũng dịu lại.
“Khương Ngư, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, tôi sẽ nói chuyện với Chu Thiệu ở bên kia, nhưng cô cũng phải xin lỗi Chu Thiệu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không đi, anh có muốn thì tự mình đi đi.”
Nói xong Khương Ngư chạy thẳng về phòng mình, hai người lại có một ngày không vui.
Kỳ thật Hoắc Diên Xuyên cũng có chút nhức đầu, anh không có quá nhiều kinh nghiệm giao tiếp với các đồng chí nữ, chưa kể Khương Ngư khác với những đồng chí nữ mà anh biết.
Tự ti, nhưng lại có lòng kiêu hãnh của riêng mình, cũng rất bướng bỉnh.
Khương Ngư nằm trên giường, thực sự tức giận muốn chết, bọn họ thật sự cho rằng Hoắc Diên Xuyên của bọn họ là người tốt sao?! Cô căn bản không thèm, có được không?!
Đương nhiên Khương Ngư không hề xin lỗi, thậm chí mấy ngày liền không nói chuyện với Hoắc Diên Xuyên. Mà hình như Hoắc Diên Xuyên cũng rất bận, hai người đã mấy ngày không gặp nhau.Có điều, Khương Ngư lại rất vui vì xà phòng thơm hương hoa hồng của mình rốt cuộc đã phơi đủ nắng.
Cô thực sự rất cần tiền, mặc dù số tiền và phiếu mà Hoắc Diên Xuyên đưa có thể giúp cô không phải lo lắng về chuyện ăn uống nhưng cô vẫn phải lên kế hoạch cho bản thân trong tương lai.
Hơn nữa sau chuyện của Chu Thiệu, Khương Ngư không nghĩ rằng cô và Hoắc Diên Xuyên có thể chung sống với nhau được một năm, rất có thể cô sẽ bị Hoắc Diên Xuyên đuổi ra ngoài sớm.
Thay vì bị đuổi đi, thà tự mình rời đi còn hơn, nên cô phải lên kế hoạch cho mình từ sớm.
”Khương Ngư, không phải mày đã biết từ lâu rồi sao, trong lòng anh ta căn bản không hề có mày. Đừng ảo tưởng nữa, yêu đàn ông, dựa vào đàn ông, mày sẽ trở nên bất hạnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Khương Ngư thầm tự nhủ.
Khương Ngư lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, vội vàng cất xà phòng thơm đi.
Khương Ngư giữ lại cho mình hai bánh. Một bánh dùng để giặt quần áo, trên quần áo có mùi hoa hồng thoang thoảng, rất thơm. Bánh còn lại dùng để tắm rửa, ngoài việc tắm rửa ra, cô còn dùng thêm nước hoa hồng mà cô đã làm lúc trước.
Nhưng Khương Ngư cũng có chút thấp thỏm không biết xà phòng thơm hương hoa hồng có bán được không, nhưng cũng phải mang ra ngoài bán xem thử.
Khương Ngư hạ quyết tâm, mang xà phòng thơm đi tới huyện thành. Mặc dù thời tiết nắng nóng nhưng cô vẫn không tháo khẩu trang trên mặt, thậm chí còn đội thêm chiếc khăn trùm đầu vừa mới làm xong. Vì sắc đẹp, nóng một chút cô cũng có thể chịu được.
Sau khi vũ trang đầy đủ, mục tiêu của Khương Ngư cũng rất rõ ràng, đó là đi thẳng về phía viện gia chúc nhà máy, chủ yếu là bởi công nhân ở nơi này rất có tiền.
Hơn nữa còn phải là nhà máy dệt có nhiều nhân viên nữ, đám đàn ông đương nhiên xuề xoà, không để ý đến loại xà phòng thơm này, nhưng phụ nữ thì khác.
Hè đến rồi, ai mà không muốn trên người mình nhẹ nhàng khoan khoái thơm tho cơ chứ.
Khương Ngư cũng không ngượng ngùng, lấy tiền thuê một chiếc bàn ở tiệm tạp hoá gần đó, phía trên bày xà phòng thơm của mình.
Dùng bản lĩnh kiếm cơm, cũng không có gì mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro