Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy
Chương 46
2024-08-17 22:25:44
Chờ sau khi Chu Thiệu đi, Hoắc Diên Xuyên mới trở về phòng, Khương Ngư yên lặng ngồi ở trên giường thu dọn quần áo đã giặt sạch.
Khương Ngư cúi đầu, Hoắc Diên Xuyên không thấy rõ biểu cảm của Khương Ngư nhưng vừa nghĩ tới câu nói mình vừa nói kia.
"Khương Ngư, vừa rồi. . ."
Sau đó Hoắc Diên Xuyên lại thấy khoé mắt Khương Ngư có chút đỏ, cho nên cô gái này đã nghe thấy lời mình nói, như này là vừa khóc rồi hả?
Trong lòng Hoắc Diên Xuyên đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, anh có chút xoắn xuýt, rõ ràng đã nói để Khương Ngư làm em gái mình, thế nhưng bản thân mình mới vừa nói sẽ không thích cô, lại lo lắng Khương Ngư sẽ buồn.
"Lời vừa mới nói, cô không cần để ý, tôi chỉ là. . ."
Khương Ngư có chút kỳ quái ngẩng đầu, Hoắc Diên Xuyên muốn làm gì vậy, anh ở đây có thái độ kỳ quặc gì vậy.
Còn có, lời vừa mới nói, lời vừa mới nói là lời gì.
"Vừa rồi nói gì vậy?"
"Chính là tôi nói với Chu Thiệu sẽ không thích cô. . ."
"Đây không phải sự thật sao?"
Khương Ngư vẻ mặt thản nhiên.
Ngược lại là khiến cho Hoắc Diên Xuyên không còn lời nào để nói.
"Cô không để ý?"
"Phốc" một tiếng, Khương Ngư đột nhiên bật cười.
"Tại sao tôi phải để ý, anh nói không phải sự thật à, tôi không thèm để ý, hơn nữa, anh có thể coi tôi là em gái, tôi rất vinh hạnh, có gì đâu mà buồn?"
Khương Ngư đột nhiên nhìn về phía Hoắc Diên Xuyên.
"Không phải anh xoắn xuýt chuyện này chứ, anh cho rằng tôi sẽ buồn?"
Hoắc Diên Xuyên trầm mặc một lúc, vậy tại sao cô phải khóc chứ? Hoắc Diên Xuyên nhịn không được nghĩ thầm trong lòng.
Hơn nữa lúc nghe thấy cô gái này ngoài miệng nói không thèm để ý, anh cảm thấy trong lòng tuyệt đối không dễ chịu, giống như là có người đạp mạnh vào trong lòng anh một cái.
"Tóm lại, lời vừa mới nói, cô không cần để ở trong lòng, còn nữa, Chu Thiệu này chỉ là cái miệng hơi xấu một chút, chứ con người cũng không tệ lắm."
Hoắc Diên Xuyên giải thích.
"Ừm, tôi biết rồi." Anh ta chỉ là chướng mắt tôi, cảm thấy tôi trèo cao anh. Khương Ngư ở trong lòng bổ sung.
Hoắc Diên Xuyên đột nhiên không biết nói cái gì nữa, Khương Ngư cũng không nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục sắp xếp quần áo của mình, Hoắc Diên Xuyên nhớ tới em gái mình Hoắc Tú Tú có nhiều quần áo như vậy, cô gái này gần như chỉ có vài món đồ để thay đổi qua lại như thế.
"Tôi dẫn cô đi mua quần áo nhé?"
Hoắc Diên Xuyên đột nhiên nói một câu.
“Đang rất tốt, mua quần áo làm gì, không cần, đến lúc đó tự tôi mua."
Khương Ngư đúng là có quyết định này, nhưng cô cũng không muốn đi cùng Hoắc Diên Xuyên, như thế cô sẽ rất không được tự nhiên, anh trai em gái gì đó, ngoài miệng nói ra thì sẽ là như thế, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên thật sự cho rằng cô có thể coi anh là anh trai, đừng có nói giỡn.
Bởi vì Khương Ngư từ chối, Hoắc Diên Xuyên cũng không lên tiếng nữa, thời gian cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, ngược lại là Hoắc Diên Xuyên bắt đầu bận rộn.
Bởi vì mỗi năm một lần quân khu sẽ bắt đầu thi đấu, lúc đó sẽ là mấy quân khu liên hợp với nhau diễn tập, quy mô rất lớn, mỗi một quân khu đều rất coi trọng, Hoắc Diên Xuyên làm tuyển thủ quan trọng, dĩ nhiên cũng phải tham gia, Khương Ngư có đôi khi vài ngày cũng không gặp Hoắc Diên Xuyên.
Khương Ngư cũng đã quen, dưới cái nhìn của cô, không có gì quan trọng hơn so với việc mẻ xà phòng thứ hai hoàn thành. Đương nhiên, ngoại trừ chờ đợi mẻ xà phòng thứ hai hoàn thành, Khương Ngư cũng không nhàn rỗi.
Mặc dù nói Hoắc Diên Xuyên không thường xuyên về nhà, nhưng anh đại khái cũng lo lắng Khương Ngư lại nhân lúc anh không ở nhà chạy tới bờ sông mò cua gì đó, nên cứ ba ngày lại phái người đưa vật tư tới cho cô một lần, thịt trứng đồ ăn đều có, còn có sữa bò mà Khương Ngư uống mỗi ngày.
Có thể nói chỉ cần Hoắc Diên Xuyên muốn làm thì mọi chuyện sẽ có thể được hoàn thành rất tốt, Khương Ngư cũng từ không quen đến dần dần đã tiếp nhận.
Khương Ngư cúi đầu, Hoắc Diên Xuyên không thấy rõ biểu cảm của Khương Ngư nhưng vừa nghĩ tới câu nói mình vừa nói kia.
"Khương Ngư, vừa rồi. . ."
Sau đó Hoắc Diên Xuyên lại thấy khoé mắt Khương Ngư có chút đỏ, cho nên cô gái này đã nghe thấy lời mình nói, như này là vừa khóc rồi hả?
Trong lòng Hoắc Diên Xuyên đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, anh có chút xoắn xuýt, rõ ràng đã nói để Khương Ngư làm em gái mình, thế nhưng bản thân mình mới vừa nói sẽ không thích cô, lại lo lắng Khương Ngư sẽ buồn.
"Lời vừa mới nói, cô không cần để ý, tôi chỉ là. . ."
Khương Ngư có chút kỳ quái ngẩng đầu, Hoắc Diên Xuyên muốn làm gì vậy, anh ở đây có thái độ kỳ quặc gì vậy.
Còn có, lời vừa mới nói, lời vừa mới nói là lời gì.
"Vừa rồi nói gì vậy?"
"Chính là tôi nói với Chu Thiệu sẽ không thích cô. . ."
"Đây không phải sự thật sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ngư vẻ mặt thản nhiên.
Ngược lại là khiến cho Hoắc Diên Xuyên không còn lời nào để nói.
"Cô không để ý?"
"Phốc" một tiếng, Khương Ngư đột nhiên bật cười.
"Tại sao tôi phải để ý, anh nói không phải sự thật à, tôi không thèm để ý, hơn nữa, anh có thể coi tôi là em gái, tôi rất vinh hạnh, có gì đâu mà buồn?"
Khương Ngư đột nhiên nhìn về phía Hoắc Diên Xuyên.
"Không phải anh xoắn xuýt chuyện này chứ, anh cho rằng tôi sẽ buồn?"
Hoắc Diên Xuyên trầm mặc một lúc, vậy tại sao cô phải khóc chứ? Hoắc Diên Xuyên nhịn không được nghĩ thầm trong lòng.
Hơn nữa lúc nghe thấy cô gái này ngoài miệng nói không thèm để ý, anh cảm thấy trong lòng tuyệt đối không dễ chịu, giống như là có người đạp mạnh vào trong lòng anh một cái.
"Tóm lại, lời vừa mới nói, cô không cần để ở trong lòng, còn nữa, Chu Thiệu này chỉ là cái miệng hơi xấu một chút, chứ con người cũng không tệ lắm."
Hoắc Diên Xuyên giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm, tôi biết rồi." Anh ta chỉ là chướng mắt tôi, cảm thấy tôi trèo cao anh. Khương Ngư ở trong lòng bổ sung.
Hoắc Diên Xuyên đột nhiên không biết nói cái gì nữa, Khương Ngư cũng không nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục sắp xếp quần áo của mình, Hoắc Diên Xuyên nhớ tới em gái mình Hoắc Tú Tú có nhiều quần áo như vậy, cô gái này gần như chỉ có vài món đồ để thay đổi qua lại như thế.
"Tôi dẫn cô đi mua quần áo nhé?"
Hoắc Diên Xuyên đột nhiên nói một câu.
“Đang rất tốt, mua quần áo làm gì, không cần, đến lúc đó tự tôi mua."
Khương Ngư đúng là có quyết định này, nhưng cô cũng không muốn đi cùng Hoắc Diên Xuyên, như thế cô sẽ rất không được tự nhiên, anh trai em gái gì đó, ngoài miệng nói ra thì sẽ là như thế, chẳng lẽ Hoắc Diên Xuyên thật sự cho rằng cô có thể coi anh là anh trai, đừng có nói giỡn.
Bởi vì Khương Ngư từ chối, Hoắc Diên Xuyên cũng không lên tiếng nữa, thời gian cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, ngược lại là Hoắc Diên Xuyên bắt đầu bận rộn.
Bởi vì mỗi năm một lần quân khu sẽ bắt đầu thi đấu, lúc đó sẽ là mấy quân khu liên hợp với nhau diễn tập, quy mô rất lớn, mỗi một quân khu đều rất coi trọng, Hoắc Diên Xuyên làm tuyển thủ quan trọng, dĩ nhiên cũng phải tham gia, Khương Ngư có đôi khi vài ngày cũng không gặp Hoắc Diên Xuyên.
Khương Ngư cũng đã quen, dưới cái nhìn của cô, không có gì quan trọng hơn so với việc mẻ xà phòng thứ hai hoàn thành. Đương nhiên, ngoại trừ chờ đợi mẻ xà phòng thứ hai hoàn thành, Khương Ngư cũng không nhàn rỗi.
Mặc dù nói Hoắc Diên Xuyên không thường xuyên về nhà, nhưng anh đại khái cũng lo lắng Khương Ngư lại nhân lúc anh không ở nhà chạy tới bờ sông mò cua gì đó, nên cứ ba ngày lại phái người đưa vật tư tới cho cô một lần, thịt trứng đồ ăn đều có, còn có sữa bò mà Khương Ngư uống mỗi ngày.
Có thể nói chỉ cần Hoắc Diên Xuyên muốn làm thì mọi chuyện sẽ có thể được hoàn thành rất tốt, Khương Ngư cũng từ không quen đến dần dần đã tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro