Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Buổi Thi Học Kỳ...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Như mọi người đều biết, Trần Trứ học lệch rất nghiêm trọng.
Theo như thành tích trước đây, hai người họ lệch nhau cũng hơn 40 điểm. Kiếp trước, bọn họ quả thật không học chung một trường đại học, một người học tại Đại học Công nghệ Hoa Nam và người kia học ở Đại học Trung Sơn.
“Nhưng mà…”
Mưu Giai Văn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chớp mắt cảm thấy vui vẻ trở lại: “Thành tích học tập của mình với Trần Trứ gần bằng nhau, bọn mình có thể học chung một trường đại học. Bây giờ cậu ta đã cắt tóc, Vi Vi, cậu có thấy Trần Trứ thực ra trông cũng rất đẹp trai không?”
“Không.”
Tống Thời Vi bình tĩnh trả lời, cô mở cuốn sách giải đề ra, hàng mi vừa dài vừa cong ngả bóng nhàn nhạt lên gò má trắng nõn.
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cùng nhau về nhà như thường lệ. Cảm thấy bạn thân thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Trần Trứ rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Trên mặt tôi có hoa à?”
“Đừng có ồn, tôi đang suy nghĩ!”
Hoàng Bách Hàm sờ sờ trán: “Sao gần đây cậu thay đổi nhiều như vậy?”
Trần Trứ không chỉ dám chào hỏi Du Huyền, mà còn có dũng khí ra mặt vì Tống Thời Vi!
Trần Trứ nhoẻn miệng cười, cái này có là gì đâu, không chừng sau này còn có bất ngờ lớn hơn thế nữa.
Nhưng mà chuyện trọng sinh thế này, cho dù có đánh vỡ đầu Hoàng Bách Hàm, cậu ta cũng sẽ không hiểu nổi. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể nói với giọng bực bội: “Nếu không phải tôi biết cậu thương thầm Du Huyền từ lâu, tôi còn tưởng cậu thích Tống Thời Vi đấy, nên cậu mới sẵn lòng giúp cô ấy.”
“Hả…”
Trần Trứ khóe miệng giật giật, thật ra anh muốn đính chính ba chuyện:
Thứ nhất, ra mặt cho nữ sinh của lớp là phải thích đối phương mới được?
Thứ hai, hiện giờ anh cũng không còn thương thầm Du Huyền nữa!
Thứ ba, cho dù anh có tiếp tục thương thầm Du Huyền cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích Tống Thời Vi. Không có luật nào cấm thương thầm hai cô gái cùng một lúc.
Nhưng bây giờ chỉ mới là năm 2007, mấy kiểu yêu đương vẫn còn rất lạc hậu, Trần Trứ cảm thấy nếu mình nói ra, anh nhất định sẽ khiến Đại Hoàng phải chấn động, do đó anh chuyển chủ đề:
“Cậu nghĩ linh tinh quá rồi đấy, cậu có làn da nhạy cảm đúng không?! Có sức thế chi bằng giải thêm hai đề nữa đi, cậu ôn bài cho kỳ thi thử lần thứ nhất vào ngày mai chưa?”
Khi kỳ thi đến gần, dưới áp lực nặng nề, Hoàng Bách Hàm không còn quan tâm đến những chuyện tầm phào nữa, lo lắng nói: “Tôi đã làm sai hai câu hình học trong tiết tự học buổi tối, tự nhiên tôi thấy không còn tự tin nữa…”
Hai người trò chuyện về kỳ thi suốt chặng đường, sau khi đến nhà ga, mạnh ai người nấy về nhà. Mẹ ruột anh, Mao Hiểu Cầm, chuẩn bị sữa nóng và bánh mì như mọi khi, nhưng anh vẫn không thấy bố mình, Trần Bồi Tùng.
Nghe nói dạo gần đây khu phố của bọn họ có nhiệm vụ tiếp đãi, không phải nhậu nhẹt thì tăng ca làm tài liệu, điều này hoàn toàn khác với lịch trình của Trần Trứ, một học sinh cấp ba.
Trong lúc uống sữa, Mao Hiểu Cầm trò chuyện vài câu với Trần Trứ, sau đó giục Trần Trứ đi tắm và ngủ sớm.
Mao Hiểu Cầm biết ngày mai chính là kỳ thi thử lần thứ nhất. Tất cả phụ huynh học sinh cấp ba cuối cấp ở tỉnh Việt Đông đều biết rằng ngày mai rất quan trọng.
Một trận chiến quan trọng!
…
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trần Trứ đến nhà hàng của gia đình Hoàng Bách Hàm dùng bữa sáng, hai người cùng nhau đến lớp học.
Vừa bước vào phòng học, Trần Trứ cảm giác được tiếng đọc sách trong lớp đột nhiên ngưng lại trong chốc lát, mọi người tựa hồ đều đồng loạt nhìn anh.
Mặc dù có thể chỉ là một giây, nhưng cảm giác đột ngột rất rõ ràng.
Không kịp suy nghĩ về sự thay đổi này, giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu vội vàng bước vào lớp: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vào phòng thi!”
Vì để theo đuổi thành tích thật, giám thị rất nghiêm ngặt với kỳ thi hàng tháng, chứ đừng nói đến kiểu thi hệ thống cấp toàn tỉnh này.
Mỗi thí sinh một chỗ ngồi, nên hầu hết đều được sắp xếp vào cuối tuần, như vậy trường học có thể phối hợp với các khóa khác giải phóng phòng học
“Người anh em, thi tốt nhé!” Hoàng Bách Hàm vỗ vai Trần Trứ để động viên. Cậu ta và Trần Trứ không chung phòng thi, bọn họ cầm hộp bút đi tìm các học sinh thi cùng phòng khác.
Việc xếp thứ tự phòng thi dựa trên kết quả của kỳ thi hàng tháng gần nhất. Hai mươi người đứng đầu lớp sẽ ở phòng thi thứ nhất, từ thứ tự hai mươi đến bốn mươi sẽ ở phòng thi thứ hai, thứ tự bốn mươi đến sáu mươi ở phòng thi thứ ba… cứ vậy mà sắp xếp tiếp.
Trần Trứ ở phòng thi thứ hai, Hoàng Bách Hàm ở phòng thi thứ ba.
Nói chung, phòng thi thứ nhất là cuộc chiến giữa những vị thần tiên toàn trí toàn năng, có vài người ở trình độ cỡ Thanh Hoa, Bắc Đại cũng không phải là hiếm.
Trong phòng thi thứ hai có rất nhiều chiến thần học lệch, chẳng hạn như Trần Trứ.
Theo như thành tích trước đây, hai người họ lệch nhau cũng hơn 40 điểm. Kiếp trước, bọn họ quả thật không học chung một trường đại học, một người học tại Đại học Công nghệ Hoa Nam và người kia học ở Đại học Trung Sơn.
“Nhưng mà…”
Mưu Giai Văn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chớp mắt cảm thấy vui vẻ trở lại: “Thành tích học tập của mình với Trần Trứ gần bằng nhau, bọn mình có thể học chung một trường đại học. Bây giờ cậu ta đã cắt tóc, Vi Vi, cậu có thấy Trần Trứ thực ra trông cũng rất đẹp trai không?”
“Không.”
Tống Thời Vi bình tĩnh trả lời, cô mở cuốn sách giải đề ra, hàng mi vừa dài vừa cong ngả bóng nhàn nhạt lên gò má trắng nõn.
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cùng nhau về nhà như thường lệ. Cảm thấy bạn thân thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Trần Trứ rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Trên mặt tôi có hoa à?”
“Đừng có ồn, tôi đang suy nghĩ!”
Hoàng Bách Hàm sờ sờ trán: “Sao gần đây cậu thay đổi nhiều như vậy?”
Trần Trứ không chỉ dám chào hỏi Du Huyền, mà còn có dũng khí ra mặt vì Tống Thời Vi!
Trần Trứ nhoẻn miệng cười, cái này có là gì đâu, không chừng sau này còn có bất ngờ lớn hơn thế nữa.
Nhưng mà chuyện trọng sinh thế này, cho dù có đánh vỡ đầu Hoàng Bách Hàm, cậu ta cũng sẽ không hiểu nổi. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể nói với giọng bực bội: “Nếu không phải tôi biết cậu thương thầm Du Huyền từ lâu, tôi còn tưởng cậu thích Tống Thời Vi đấy, nên cậu mới sẵn lòng giúp cô ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả…”
Trần Trứ khóe miệng giật giật, thật ra anh muốn đính chính ba chuyện:
Thứ nhất, ra mặt cho nữ sinh của lớp là phải thích đối phương mới được?
Thứ hai, hiện giờ anh cũng không còn thương thầm Du Huyền nữa!
Thứ ba, cho dù anh có tiếp tục thương thầm Du Huyền cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích Tống Thời Vi. Không có luật nào cấm thương thầm hai cô gái cùng một lúc.
Nhưng bây giờ chỉ mới là năm 2007, mấy kiểu yêu đương vẫn còn rất lạc hậu, Trần Trứ cảm thấy nếu mình nói ra, anh nhất định sẽ khiến Đại Hoàng phải chấn động, do đó anh chuyển chủ đề:
“Cậu nghĩ linh tinh quá rồi đấy, cậu có làn da nhạy cảm đúng không?! Có sức thế chi bằng giải thêm hai đề nữa đi, cậu ôn bài cho kỳ thi thử lần thứ nhất vào ngày mai chưa?”
Khi kỳ thi đến gần, dưới áp lực nặng nề, Hoàng Bách Hàm không còn quan tâm đến những chuyện tầm phào nữa, lo lắng nói: “Tôi đã làm sai hai câu hình học trong tiết tự học buổi tối, tự nhiên tôi thấy không còn tự tin nữa…”
Hai người trò chuyện về kỳ thi suốt chặng đường, sau khi đến nhà ga, mạnh ai người nấy về nhà. Mẹ ruột anh, Mao Hiểu Cầm, chuẩn bị sữa nóng và bánh mì như mọi khi, nhưng anh vẫn không thấy bố mình, Trần Bồi Tùng.
Nghe nói dạo gần đây khu phố của bọn họ có nhiệm vụ tiếp đãi, không phải nhậu nhẹt thì tăng ca làm tài liệu, điều này hoàn toàn khác với lịch trình của Trần Trứ, một học sinh cấp ba.
Trong lúc uống sữa, Mao Hiểu Cầm trò chuyện vài câu với Trần Trứ, sau đó giục Trần Trứ đi tắm và ngủ sớm.
Mao Hiểu Cầm biết ngày mai chính là kỳ thi thử lần thứ nhất. Tất cả phụ huynh học sinh cấp ba cuối cấp ở tỉnh Việt Đông đều biết rằng ngày mai rất quan trọng.
Một trận chiến quan trọng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trần Trứ đến nhà hàng của gia đình Hoàng Bách Hàm dùng bữa sáng, hai người cùng nhau đến lớp học.
Vừa bước vào phòng học, Trần Trứ cảm giác được tiếng đọc sách trong lớp đột nhiên ngưng lại trong chốc lát, mọi người tựa hồ đều đồng loạt nhìn anh.
Mặc dù có thể chỉ là một giây, nhưng cảm giác đột ngột rất rõ ràng.
Không kịp suy nghĩ về sự thay đổi này, giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu vội vàng bước vào lớp: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vào phòng thi!”
Vì để theo đuổi thành tích thật, giám thị rất nghiêm ngặt với kỳ thi hàng tháng, chứ đừng nói đến kiểu thi hệ thống cấp toàn tỉnh này.
Mỗi thí sinh một chỗ ngồi, nên hầu hết đều được sắp xếp vào cuối tuần, như vậy trường học có thể phối hợp với các khóa khác giải phóng phòng học
“Người anh em, thi tốt nhé!” Hoàng Bách Hàm vỗ vai Trần Trứ để động viên. Cậu ta và Trần Trứ không chung phòng thi, bọn họ cầm hộp bút đi tìm các học sinh thi cùng phòng khác.
Việc xếp thứ tự phòng thi dựa trên kết quả của kỳ thi hàng tháng gần nhất. Hai mươi người đứng đầu lớp sẽ ở phòng thi thứ nhất, từ thứ tự hai mươi đến bốn mươi sẽ ở phòng thi thứ hai, thứ tự bốn mươi đến sáu mươi ở phòng thi thứ ba… cứ vậy mà sắp xếp tiếp.
Trần Trứ ở phòng thi thứ hai, Hoàng Bách Hàm ở phòng thi thứ ba.
Nói chung, phòng thi thứ nhất là cuộc chiến giữa những vị thần tiên toàn trí toàn năng, có vài người ở trình độ cỡ Thanh Hoa, Bắc Đại cũng không phải là hiếm.
Trong phòng thi thứ hai có rất nhiều chiến thần học lệch, chẳng hạn như Trần Trứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro