Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Du Huyền (2)
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Có người thì an ủi, không theo đuổi được Du Huyền cũng không phải chuyện lạ, anh không phải là chàng trai duy nhất bị cô ấy từ chối.
Thay vào đó, bạn nữ cùng lớp đứng bên cạnh Du Huyền đã xin lỗi Trần Trứ: “Du Huyền không có ác ý gì cả, cậu ấy chỉ đánh giá cao những chàng trai có điểm tốt hơn thôi.”
“Ồ.”
Người bị hiểu lầm là Trần Trứ đây không giải thích gì nhiều, trong lòng nghĩ cái danh xưng đanh đá của cô nàng quả thật danh bất hư truyền.
Cũng giống như món ớt xào Tứ Xuyên, chúng rất ngon và có màu sắc rực rỡ nhưng nếu không cẩn thận, chúng sẽ cay đến mức khiến bạn chảy máu miệng.
…
Sau khi trở lại phòng học, Hoàng Bách Hàm cảm thấy bản thân đã gây rắc rối, cậu ta bắt đầu ngập ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng Du Huyền lại nghe thấy.”
Trần Trứ không nói gì, cũng không trả lời lại, mặt không biểu cảm nhìn tờ đề thi Vật lý.
Hoàng Bách Hàm chỉ có thể tiếp tục hạ thấp thái độ: “Tôi gọi cậu là đàn anh có được không, tôi sinh sớm hơn cậu mấy tháng, nhưng bây giờ tôi sẽ gọi cậu là đàn anh, cậu đừng có tức giận nữa.”
“Hầy~”
Lúc này Trần Trứ mới thở dài và nói: “Tôi từng có một giấc mơ, đó là muốn trở thành một con bướm tự do tự tại, vui chơi rong đuổi khắp thế gian. Cậu đừng gọi tôi là đàn anh nữa, gọi tôi là bố* đi.”
*Bố: Trong tiếng Trung, bướm (dié) và bố (dié) có cách phát âm y hệt nhau, ý ở đây Trần Trứ muốn Hoàng Bách Hàm gọi một tiếng “bố”.
“Gọi cậu là bố? Cậu xem “Hoàn Châu Cách Cách” đến nghiện rồi à?”
Mặc dù Hoàng Bách Hàm cảm thấy kỳ quái, nhưng để xoa dịu cơn giận của người bạn đang xấu hổ, nên buộc phải nói với giọng hùng hồn: “Rồi, rồi, rồi, theo ý cậu! Bố, bố, bố, đừng có giận nữa được chưa?”
Ở hàng ghế đầu, một cô gái tên Lưu Hàn đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Hoàng Bách Hàm.
“Ok.”
Trần Trứ vui vẻ gật đầu: “Tôi tha thứ cho cậu về chuyện vừa nãy. Sau này mà có nhìn thấy Du Huyền, đừng cứ ở bên cạnh mà rống lên như thế.”
“Sao vậy?”
Hoàng Bách Hàm nghi hoặc hỏi: “Cậu không thích Du Huyền nữa à?”
Trần Trứ nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không thể nói vậy. Nếu có thể yêu đương với Du Huyền, dù có bảo tôi sống trong nhà lầu, lái xe sang, tôi cũng sẵn lòng.”
“Phẹt!”
Đại Hoàng hùng hồn phun một ngụm nước miếng.
…
Hai tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Vật lý. Giáo viên Vật lý Vương Đức Sơn là một ông già ngoài năm mươi, có kinh nghiệm giảng dạy phong phú và khá hài hước, học sinh trong lớp đều khá thích ông ấy.
Vương Đức Sơn không phải là giáo viên chủ nhiệm, trước khi vào tiết học, ông ấy không cần phải nói dài dòng mà trực tiếp lấy bài kiểm tra ra, đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người hãy chú ý đến câu hỏi thứ ba từ dưới đếm lên, kểu đề này vẫn chưa ra trong hai năm qua, năm nay chắc chắn sẽ ra. Mười điểm nằm ở đây, tùy các em có muốn hay không…”
Sau hai giờ học Vật lý thư giãn và thú vị, tiếng chuông tan học “reng reng” vang lên.
Vương Đức Sơn chưa bao giờ là người trì hoãn trong giờ học, ông ấy lập tức cầm tài liệu lên và tuyên bố tan học. Một số học sinh trong lớp vươn vai, một số thì nằm trên bàn ngủ, tuy nhiên đa số học sinh đều lựa chọn giải quyết vấn đề bữa trưa trước.
Trường thpt Chấp Tín có căng tin, nhưng không hạn chế học sinh về nhà ăn hoặc ra ngoài ăn. Cả Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều không xuất thân từ một gia đình đặc biệt giàu có nên họ thường giải quyết bữa trưa ở trong căng tin của trường.
Đồ ăn trong căng tin của trường tất nhiên rất bình thường, hai người ăn đại vài miếng, Trần Trứ định đưa Hoàng Bách Hàm ra khỏi trường đi cắt tóc.
Hoàng Bách Hàm không hiểu: “Một tháng cắt tóc một lần là đủ rồi, không phải tuần trước cậu mới vừa cắt hay sao?”
Đại Hoàng hiện giờ không có khái niệm quản lý hình ảnh bản thân, Trần Trứ không cảm thấy lạ với chuyện này, bởi vì trước đây anh cũng như thế.
Trần Trứ đưa tay xoa xoa mái tóc dày của mình, sau đó xòe lòng bàn tay ra, dưới ánh đèn phản chiếu một chút vết dầu, anh hỏi ngược lại: “Cậu không cảm thấy như thế này rất khó coi à?”
“Không!”
Hoàng Bách Hàm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì trong lớp có rất nhiều nam sinh đều như vậy.
“Chịu đấy! Cậu chỉ cần nói đi hay không.”
Trần Trứ định ra ngoài và tự đi cắt tóc.
Hoàng Bách Hàm ngượng ngùng nói: “Vậy lát nữa cậu phải mua cho tôi một lon Coca.”
…
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trần Trứ chọn đại một tiệm cắt tóc. Khi bước vào, anh lập tức nói với thầy Tony: “Chú có biết kiểu nhọn trước (short quiff) của Mỹ không?”
Thầy Tony thấy mình không hòa nhập được với quốc tế, nên đã bày tỏ một cách khô khan rằng mình không hiểu cái gì là “nhọn trước nhọn sau”.
Thực tế chỉ có vài kiểu tóc dành cho học sinh hiện nay:
Kiểu thứ nhất là tóc húi cua giống mấy anh lính, có góc cạnh và vuông vắn, trông tổng thể như một người rất yêu nước.
Thay vào đó, bạn nữ cùng lớp đứng bên cạnh Du Huyền đã xin lỗi Trần Trứ: “Du Huyền không có ác ý gì cả, cậu ấy chỉ đánh giá cao những chàng trai có điểm tốt hơn thôi.”
“Ồ.”
Người bị hiểu lầm là Trần Trứ đây không giải thích gì nhiều, trong lòng nghĩ cái danh xưng đanh đá của cô nàng quả thật danh bất hư truyền.
Cũng giống như món ớt xào Tứ Xuyên, chúng rất ngon và có màu sắc rực rỡ nhưng nếu không cẩn thận, chúng sẽ cay đến mức khiến bạn chảy máu miệng.
…
Sau khi trở lại phòng học, Hoàng Bách Hàm cảm thấy bản thân đã gây rắc rối, cậu ta bắt đầu ngập ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng Du Huyền lại nghe thấy.”
Trần Trứ không nói gì, cũng không trả lời lại, mặt không biểu cảm nhìn tờ đề thi Vật lý.
Hoàng Bách Hàm chỉ có thể tiếp tục hạ thấp thái độ: “Tôi gọi cậu là đàn anh có được không, tôi sinh sớm hơn cậu mấy tháng, nhưng bây giờ tôi sẽ gọi cậu là đàn anh, cậu đừng có tức giận nữa.”
“Hầy~”
Lúc này Trần Trứ mới thở dài và nói: “Tôi từng có một giấc mơ, đó là muốn trở thành một con bướm tự do tự tại, vui chơi rong đuổi khắp thế gian. Cậu đừng gọi tôi là đàn anh nữa, gọi tôi là bố* đi.”
*Bố: Trong tiếng Trung, bướm (dié) và bố (dié) có cách phát âm y hệt nhau, ý ở đây Trần Trứ muốn Hoàng Bách Hàm gọi một tiếng “bố”.
“Gọi cậu là bố? Cậu xem “Hoàn Châu Cách Cách” đến nghiện rồi à?”
Mặc dù Hoàng Bách Hàm cảm thấy kỳ quái, nhưng để xoa dịu cơn giận của người bạn đang xấu hổ, nên buộc phải nói với giọng hùng hồn: “Rồi, rồi, rồi, theo ý cậu! Bố, bố, bố, đừng có giận nữa được chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở hàng ghế đầu, một cô gái tên Lưu Hàn đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Hoàng Bách Hàm.
“Ok.”
Trần Trứ vui vẻ gật đầu: “Tôi tha thứ cho cậu về chuyện vừa nãy. Sau này mà có nhìn thấy Du Huyền, đừng cứ ở bên cạnh mà rống lên như thế.”
“Sao vậy?”
Hoàng Bách Hàm nghi hoặc hỏi: “Cậu không thích Du Huyền nữa à?”
Trần Trứ nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không thể nói vậy. Nếu có thể yêu đương với Du Huyền, dù có bảo tôi sống trong nhà lầu, lái xe sang, tôi cũng sẵn lòng.”
“Phẹt!”
Đại Hoàng hùng hồn phun một ngụm nước miếng.
…
Hai tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Vật lý. Giáo viên Vật lý Vương Đức Sơn là một ông già ngoài năm mươi, có kinh nghiệm giảng dạy phong phú và khá hài hước, học sinh trong lớp đều khá thích ông ấy.
Vương Đức Sơn không phải là giáo viên chủ nhiệm, trước khi vào tiết học, ông ấy không cần phải nói dài dòng mà trực tiếp lấy bài kiểm tra ra, đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người hãy chú ý đến câu hỏi thứ ba từ dưới đếm lên, kểu đề này vẫn chưa ra trong hai năm qua, năm nay chắc chắn sẽ ra. Mười điểm nằm ở đây, tùy các em có muốn hay không…”
Sau hai giờ học Vật lý thư giãn và thú vị, tiếng chuông tan học “reng reng” vang lên.
Vương Đức Sơn chưa bao giờ là người trì hoãn trong giờ học, ông ấy lập tức cầm tài liệu lên và tuyên bố tan học. Một số học sinh trong lớp vươn vai, một số thì nằm trên bàn ngủ, tuy nhiên đa số học sinh đều lựa chọn giải quyết vấn đề bữa trưa trước.
Trường thpt Chấp Tín có căng tin, nhưng không hạn chế học sinh về nhà ăn hoặc ra ngoài ăn. Cả Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều không xuất thân từ một gia đình đặc biệt giàu có nên họ thường giải quyết bữa trưa ở trong căng tin của trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ ăn trong căng tin của trường tất nhiên rất bình thường, hai người ăn đại vài miếng, Trần Trứ định đưa Hoàng Bách Hàm ra khỏi trường đi cắt tóc.
Hoàng Bách Hàm không hiểu: “Một tháng cắt tóc một lần là đủ rồi, không phải tuần trước cậu mới vừa cắt hay sao?”
Đại Hoàng hiện giờ không có khái niệm quản lý hình ảnh bản thân, Trần Trứ không cảm thấy lạ với chuyện này, bởi vì trước đây anh cũng như thế.
Trần Trứ đưa tay xoa xoa mái tóc dày của mình, sau đó xòe lòng bàn tay ra, dưới ánh đèn phản chiếu một chút vết dầu, anh hỏi ngược lại: “Cậu không cảm thấy như thế này rất khó coi à?”
“Không!”
Hoàng Bách Hàm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì trong lớp có rất nhiều nam sinh đều như vậy.
“Chịu đấy! Cậu chỉ cần nói đi hay không.”
Trần Trứ định ra ngoài và tự đi cắt tóc.
Hoàng Bách Hàm ngượng ngùng nói: “Vậy lát nữa cậu phải mua cho tôi một lon Coca.”
…
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trần Trứ chọn đại một tiệm cắt tóc. Khi bước vào, anh lập tức nói với thầy Tony: “Chú có biết kiểu nhọn trước (short quiff) của Mỹ không?”
Thầy Tony thấy mình không hòa nhập được với quốc tế, nên đã bày tỏ một cách khô khan rằng mình không hiểu cái gì là “nhọn trước nhọn sau”.
Thực tế chỉ có vài kiểu tóc dành cho học sinh hiện nay:
Kiểu thứ nhất là tóc húi cua giống mấy anh lính, có góc cạnh và vuông vắn, trông tổng thể như một người rất yêu nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro