Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Đừng Có Bậy Bạ...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
“Cô Duẫn à, thời gian còn lại chỉ đủ để em cải thiện môn Ngữ văn và duy trì thành tích môn Toán, Lý, Hóa thôi ạ.”
Trần Trứ thành thật nói.
Nếu năm đó anh thi vào được Sở Ngoại vụ, biết đâu Ngữ văn và tiếng Anh của anh có thể đã được cải thiện dưới tác động của môi trường làm việc.
Giờ đây, ngoài kiến thức tiếng Anh còn sót lại trong đầu, bốn chữ cái duy nhất quen thuộc với anh chính là “cpdd”*.
*cpdd (couple滴滴): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nghĩa là tìm người lập nhóm, ai cần thì nhắn tin riêng.
…
Sau khi trở lại phòng học, Trần Trứ lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt “rực lửa” của mọi người nhìn về phía mình.
Khác với lần trước anh đứng ra bảo vệ Tống Thời Vi, lần này trong mắt các học sinh có điều gì đó phức tạp hơn, bởi vì mọi người trong lớp thực nghiệm đều lấy thành tích để làm phương hướng.
Điều này hơi giống cuộc tranh tài giữa các môn phái trong tiểu thuyết giả tưởng. Một đệ tử trước đây chỉ ở “tầng Kim Đan”, đột nhiên bùng phát, đánh bại vài “lão tổ tầng Nguyên Anh”, phá vỡ thứ tự xếp hạng vốn có.
“Bài thi môn Ngữ văn của tôi đâu?”
Sau khi Trần Trứ ngồi xuống, anh định xem xét những lỗi sai của từng môn, nhưng lại phát hiện bài thi Ngữ văn biến mất trên bàn, cũng không có trên tay của Hoàng Bách Hàm.
Hoàng Bách Hàm mím môi, ra hiệu là nằm trong tay của học sinh bàn trên.
“Lưu Hàm, trả lại bài thi cho tôi.”
Trần Trứ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vài lưng của cô gái ngồi bàn trước, cố ý tránh khỏi hai sợi dây áo lộ rõ trên lưng cô.
Lưu Hàm quay đầu lại, cô là kiểu nữ sinh không quan tâm đến ngoại hình của mình, tâm tư chỉ tập trung vào việc học. Trước đây cô ấy hầu như đều đứng top 5 trong các kỳ thi, nhưng không ngờ lần này Trần Trứ ở đâu ra nổi lên, trực tiếp đá cô ra khỏi top.
“Tôi vừa xem thử bài thi của cậu, có vài câu thơ cậu phân tích không chuẩn xác, không thể nào lại được điểm cao như thế.”
Vẻ mặt của Lưu Hàm không phục.
Những học sinh đứng đầu với thành tích học tập tốt này nói chuyện rất thẳng thắn, không biết khéo léo chút nào cả.
Trần Trứ cũng không muốn tính toán, biết mình đã đẩy Lưu Hàm ra khỏi top khiến cô ấy tạm thời không phục, nên anh chỉ nhún vai nói: “Cậu không phải là tác giả, sao biết được tôi phân tích là đúng hay sai?”
Lưu Hàm sửng sốt, lập tức nói: “Khác với đáp án tham khảo là sai.”
Trần Trứ cười nói: “Ngữ văn không giống với Toán, 1 là 1, 2 là 2. Ngữ văn là môn không thể có đáp án chính xác, bằng không sao lại có cách nói cứ một ngàn người thì có một ngàn Hamlet**.”
**Cứ một ngàn người thì có một ngàn Hamle: Hamlet là nhân vật trong vở bi hài kịch “Hamlet”của Shakespeare, câu này ý nói mỗi người có cuộc sống khác nhau nên sẽ có cách nhìn và suy nghĩ khác nhau về một vấn đề nào đấy.
“Nhưng…”
Lưu Hàm vẫn muốn tranh luận.
Trần Trứ lúc này không có ý định cãi vã, chỉ muốn đuổi Lưu Hàm đi, nên anh lấy ra một tờ giấy nói: “Tôi biết, cậu không phục vì thi Ngữ văn không cao hơn tôi, nhưng chúng ta đâu thể thay đổi kết quả của thi cử. Hay là tôi với cậu PK riêng xem sao.”
“PK thế nào?”
Lưu Hàm có chút tò mò.
“Tôi sẽ chỉ viết ba câu thành ngữ, nếu cậu trả lời thành công, tôi sẽ thừa nhận rằng tôi không giỏi bằng cậu.”
Trần Trứ bình tĩnh nói.
“Thật sao?”
Lưu Hàm cảm thấy với sự tích lũy kiến thức cơ bản của mình, chắc chắn không có thành ngữ nào mà cô ấy không nhận ra, nên đáp: “Vậy thì viết nhanh đi.”
Trần Trứ viết nguệch ngoạc mấy chữ lên tờ giấy nháp, Lưu Hàm chỉ nhìn thoáng qua, đỏ mặt quay lại, không quấy rầy anh nữa.
Trần Trứ không khỏi cười nhẹ: “Mình đã học hỏi cao thủ thành công, chỉ ba câu thôi cũng có thể khiến cho một cô gái đưa 180 vạn tệ cho mình***…”
***Chỉ ba câu thôi cũng có thể khiến cho một cô gái đưa 180 vạn tệ cho mình: Câu nói này bắt nguồn từ một video douyin, chủ yếu muốn nói vấn đề biết cách ăn nói.
“Cậu viết cái quái gì vậy?”
Hoàng Bách Hàm vốn dĩ đang chán nản, lúc này cậu ta tò mò cầm tờ giấy nháp đó lên, chỉ thấy trên đó là:
Kẹp □ □ gậy;
□ □ tiến sát;
Lỗ trống □ □.
“Má!”
Hoàng Bách Hàm cũng lập tức đỏ mặt, nhổ nước bọt: “Cậu là thằng lưu manh.”
“Sao tôi lại lưu manh?”
Trần Trứ cảm thấy bất bình: “Kẹp thương mang gậy, từng bước tiến sát, lỗ trống gió vào, đây đều là những thành ngữ có trong từ điển. Các cậu nghĩ bậy rồi đổi thừa tôi không đứng đắn?”
Hoàng Bách Hàm sửng sốt, hình như là như vậy, thế tại sao phản ứng đầu tiên của cậu ta lại là, là…
“Đại Hoàng, không được bậy bạ thế đâu.”
Trần Trứ cười tít mắt cảnh báo.
Trên đường trở về nhà sau tiết tự học buổi tối, Hoàng Bách Hàm vẫn không thể quên được ba câu “thành ngữ tục tĩu” vừa rồi.
Đồng thời, cậu ta cũng thắc mắc tại sao khả năng Ngữ văn của Trần Trứ lại tiến bộ nhanh đến vậy.
Trần Trứ thành thật nói.
Nếu năm đó anh thi vào được Sở Ngoại vụ, biết đâu Ngữ văn và tiếng Anh của anh có thể đã được cải thiện dưới tác động của môi trường làm việc.
Giờ đây, ngoài kiến thức tiếng Anh còn sót lại trong đầu, bốn chữ cái duy nhất quen thuộc với anh chính là “cpdd”*.
*cpdd (couple滴滴): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nghĩa là tìm người lập nhóm, ai cần thì nhắn tin riêng.
…
Sau khi trở lại phòng học, Trần Trứ lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt “rực lửa” của mọi người nhìn về phía mình.
Khác với lần trước anh đứng ra bảo vệ Tống Thời Vi, lần này trong mắt các học sinh có điều gì đó phức tạp hơn, bởi vì mọi người trong lớp thực nghiệm đều lấy thành tích để làm phương hướng.
Điều này hơi giống cuộc tranh tài giữa các môn phái trong tiểu thuyết giả tưởng. Một đệ tử trước đây chỉ ở “tầng Kim Đan”, đột nhiên bùng phát, đánh bại vài “lão tổ tầng Nguyên Anh”, phá vỡ thứ tự xếp hạng vốn có.
“Bài thi môn Ngữ văn của tôi đâu?”
Sau khi Trần Trứ ngồi xuống, anh định xem xét những lỗi sai của từng môn, nhưng lại phát hiện bài thi Ngữ văn biến mất trên bàn, cũng không có trên tay của Hoàng Bách Hàm.
Hoàng Bách Hàm mím môi, ra hiệu là nằm trong tay của học sinh bàn trên.
“Lưu Hàm, trả lại bài thi cho tôi.”
Trần Trứ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vài lưng của cô gái ngồi bàn trước, cố ý tránh khỏi hai sợi dây áo lộ rõ trên lưng cô.
Lưu Hàm quay đầu lại, cô là kiểu nữ sinh không quan tâm đến ngoại hình của mình, tâm tư chỉ tập trung vào việc học. Trước đây cô ấy hầu như đều đứng top 5 trong các kỳ thi, nhưng không ngờ lần này Trần Trứ ở đâu ra nổi lên, trực tiếp đá cô ra khỏi top.
“Tôi vừa xem thử bài thi của cậu, có vài câu thơ cậu phân tích không chuẩn xác, không thể nào lại được điểm cao như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt của Lưu Hàm không phục.
Những học sinh đứng đầu với thành tích học tập tốt này nói chuyện rất thẳng thắn, không biết khéo léo chút nào cả.
Trần Trứ cũng không muốn tính toán, biết mình đã đẩy Lưu Hàm ra khỏi top khiến cô ấy tạm thời không phục, nên anh chỉ nhún vai nói: “Cậu không phải là tác giả, sao biết được tôi phân tích là đúng hay sai?”
Lưu Hàm sửng sốt, lập tức nói: “Khác với đáp án tham khảo là sai.”
Trần Trứ cười nói: “Ngữ văn không giống với Toán, 1 là 1, 2 là 2. Ngữ văn là môn không thể có đáp án chính xác, bằng không sao lại có cách nói cứ một ngàn người thì có một ngàn Hamlet**.”
**Cứ một ngàn người thì có một ngàn Hamle: Hamlet là nhân vật trong vở bi hài kịch “Hamlet”của Shakespeare, câu này ý nói mỗi người có cuộc sống khác nhau nên sẽ có cách nhìn và suy nghĩ khác nhau về một vấn đề nào đấy.
“Nhưng…”
Lưu Hàm vẫn muốn tranh luận.
Trần Trứ lúc này không có ý định cãi vã, chỉ muốn đuổi Lưu Hàm đi, nên anh lấy ra một tờ giấy nói: “Tôi biết, cậu không phục vì thi Ngữ văn không cao hơn tôi, nhưng chúng ta đâu thể thay đổi kết quả của thi cử. Hay là tôi với cậu PK riêng xem sao.”
“PK thế nào?”
Lưu Hàm có chút tò mò.
“Tôi sẽ chỉ viết ba câu thành ngữ, nếu cậu trả lời thành công, tôi sẽ thừa nhận rằng tôi không giỏi bằng cậu.”
Trần Trứ bình tĩnh nói.
“Thật sao?”
Lưu Hàm cảm thấy với sự tích lũy kiến thức cơ bản của mình, chắc chắn không có thành ngữ nào mà cô ấy không nhận ra, nên đáp: “Vậy thì viết nhanh đi.”
Trần Trứ viết nguệch ngoạc mấy chữ lên tờ giấy nháp, Lưu Hàm chỉ nhìn thoáng qua, đỏ mặt quay lại, không quấy rầy anh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Trứ không khỏi cười nhẹ: “Mình đã học hỏi cao thủ thành công, chỉ ba câu thôi cũng có thể khiến cho một cô gái đưa 180 vạn tệ cho mình***…”
***Chỉ ba câu thôi cũng có thể khiến cho một cô gái đưa 180 vạn tệ cho mình: Câu nói này bắt nguồn từ một video douyin, chủ yếu muốn nói vấn đề biết cách ăn nói.
“Cậu viết cái quái gì vậy?”
Hoàng Bách Hàm vốn dĩ đang chán nản, lúc này cậu ta tò mò cầm tờ giấy nháp đó lên, chỉ thấy trên đó là:
Kẹp □ □ gậy;
□ □ tiến sát;
Lỗ trống □ □.
“Má!”
Hoàng Bách Hàm cũng lập tức đỏ mặt, nhổ nước bọt: “Cậu là thằng lưu manh.”
“Sao tôi lại lưu manh?”
Trần Trứ cảm thấy bất bình: “Kẹp thương mang gậy, từng bước tiến sát, lỗ trống gió vào, đây đều là những thành ngữ có trong từ điển. Các cậu nghĩ bậy rồi đổi thừa tôi không đứng đắn?”
Hoàng Bách Hàm sửng sốt, hình như là như vậy, thế tại sao phản ứng đầu tiên của cậu ta lại là, là…
“Đại Hoàng, không được bậy bạ thế đâu.”
Trần Trứ cười tít mắt cảnh báo.
Trên đường trở về nhà sau tiết tự học buổi tối, Hoàng Bách Hàm vẫn không thể quên được ba câu “thành ngữ tục tĩu” vừa rồi.
Đồng thời, cậu ta cũng thắc mắc tại sao khả năng Ngữ văn của Trần Trứ lại tiến bộ nhanh đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro