Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Ngang Qua Cơn G...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Khi còn học đại học, anh đã có thể bắt đầu lên kế hoạch cho mọi việc.
Trọng sinh thì cũng trọng sinh rồi, anh còn thi công chức làm gì nữa chứ?
Sau hơn mười mấy năm thận trọng giống như đi trên lớp băng mỏng trong biên chế, lẽ nào giờ đây cũng không thể hưởng thụ một chút gì đó sao?
Trên thực tế, cho dù là lựa chọn thứ hai, vấn đề không phải là thi công chức, mà là sinh viên tuyển chọn.
Chính sách cơ bản của nhà nước là tất cả “nhân viên công chức” muốn vào biên chế là phải thi, những sinh viên tuyển chọn có thể được cộng điểm dựa trên kết quả học tập ở trường đại học.
Vì vậy Trần Trứ cảm thấy trong quá trình học đại học, việc đầu tiên là vượt qua được tất cả các khâu quan trọng để trở thành sinh viên tuyển chọn đứng đầu.
Điều này bao gồm mối quan hệ giữa học viện và trường, mối quan hệ giữa các phòng ban quan trọng như Phòng Nhân sự và Phòng Công tác sinh viên, thậm chí cả mối quan hệ giữa hội sinh viên, v.v…
Đối với những sinh viên đại học bình thường, những điều này dường như rất xa vời với cuộc sống của chính họ và họ hoàn toàn không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nhưng đối với giám đốc Trần, anh có thể tìm thấy điểm khởi đầu trong vô số mối quan hệ giữa các cá nhân.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình.
Nếu anh trở thành Trần Bruce trong bốn năm nữa, vậy thì ngại quá, anh phải làm doanh nhân rồi!
Còn nếu vẫn chỉ ở quy mô nhỏ, không sao cả, anh sẽ trở thành sinh viên tuyển chọn.
…
Trần Trứ đã đưa ra một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng đáng tiếc là anh không thể chia sẻ điều đó với người bạn tốt của mình, Hoàng Bách Hàm. Anh chỉ đơn giản biến sự phấn khích thành động lực và không ngừng đắm chìm trong việc giải đề.
Sau khi học xong ba môn Toán, Vật lý và Hóa học, anh lấy đề ngữ văn tiếng Anh của kỳ thi tháng trước ra và suy ngẫm.
Tiếng Anh hả, chỗ không hiểu thì vẫn không hiểu.
Còn bài thi môn ngữ văn, Trần Trứ nhìn một lúc, mặt nhăn lại như một cái bánh bao.
Ví dụ:
Học sinh cấp hai đều biết câu tiếp theo của “Vạn lý bi thu thường tác khách” là “Bách niên đa bệnh độc đăng đài.” Tại sao lúc đó anh lại có thể quên được?
Ngoài ra còn có bài thơ “Dương Châu Mạn”, tác giả thể hiện rõ nét nỗi buồn trước sự tàn phá của chiến tranh và khát vọng hoà bình thông qua việc miêu tả Dương Châu phồn hoa ngày xưa.
Tại sao anh lại cảm thấy nhà thơ bị thu hút bởi cảnh vật náo nhiệt, phồn hoa của thành Dương Châu, từ đó thể hiện một tâm tình vui sướng?
Cuối cùng là bài làm văn, thật sự rất cạn lời!
Không thể ngờ cái đống văn chương lạc đề hơn tám trăm dặm này lại được biết bởi anh?
Hoàng Bách Hàm phát hiện Trần Trứ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bài thi ngữ văn với vẻ mặt u ám, cậu ta nghiên đầu nhìn hai cái, sau đó vỗ vai Trần Trứ an ủi:
“Đừng xem bài thi cũ nữa, hai ngày sau là thi mô phỏng lần một rồi. Gần đây cậu cứ ôn môn ngữ văn theo cách của tôi, tôi ôn cái gì thì cậu ôn cái đó, ít nhất cũng có thể giúp cậu vượt qua mốc 100 điểm.”
Mặc dù điểm toán, vật lý và hóa học của Hoàng Bách Hàm không nổi bật bằng Trần Trứ, nhưng ngữ văn và tiếng Anh của cậu ta cũng không tệ đến thế, điểm giữa các môn cũng khá trung bình. Cuối cùng, cậu ta được nhận vào trường Đại học Công nghệ Hoa Nam, nhưng chuyên ngành của cậu ta không tốt bằng chuyên ngành của Trần Trứ.
Trần Trứ liếc nhìn người bạn đáng tin cậy của mình, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, lớp tự học đã kết thúc lúc 9 giờ 30 phút tối. Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều là học sinh ngoại trú. Họ không chỉ ngồi cùng bàn, ghép chung bàn với nhau trong bữa ăn, mà còn cùng chung đường về nhà sau khi tan học.
Trần Trứ mơ hồ nhớ ra, nếu năm đó có một người muốn xin nghỉ, họ phải tìm trước một người ghép cặp phù hợp khác:
- Trưa hôm nay tôi xin nghỉ, tôi đã hẹn giúp cậu rồi, lát nữa cậu sẽ đi ăn cùng với XXX.
Giờ nghĩ lại, anh thấy thật ngớ ngẩn và non nớt.
Lúc này, trong khuôn viên trường sau giờ học, trăng đang nhạt dần, bầu trời lấm tấm sao, học sinh cấp ba hoặc đang đẩy xe đạp, hoặc xách cặp, đi đôi đi ba trên đại lộ rợp bóng cây.
Đôi khi họ nói to, đôi khi họ thì thầm, toát ra bầu không khí sôi nổi và phấn chấn, nụ cười tràn đầy sự mong đợi về tương lai.
Có lẽ đây mới chính là tuổi trẻ đúng nghĩa, không biết trời cao đất dày. Giương mắt nhìn xa, đâu đâu cũng tự phụ tài trí hơn người. Mặc dù bản thân cũng phong lưu, nhưng anh thật thà, thẳng thắn. Bị lây nhiễm bởi bầu không khí như vậy, Trần Trứ cũng muốn ngâm nga vài ca khúc thịnh hành.
Thực ra vào mỗi ngày tại thời điểm này, đài phát thanh trong khuôn viên trường thường hay phát nhạc, tối nay cũng không ngoại lệ. Bài hát “Tóc như tuyết” của Châu Kiệt Luân vang lên từ chiếc loa bên đường:
Mái tóc em tựa như tuyết trắng, tô đậm thêm nỗi buồn ly biệt
Nén nhang ta thắp, cảm động đến ai?
Mời vầng trăng soi sáng hồi ức
Tình yêu thật hoàn hảo dưới ánh trăng
…
Trọng sinh thì cũng trọng sinh rồi, anh còn thi công chức làm gì nữa chứ?
Sau hơn mười mấy năm thận trọng giống như đi trên lớp băng mỏng trong biên chế, lẽ nào giờ đây cũng không thể hưởng thụ một chút gì đó sao?
Trên thực tế, cho dù là lựa chọn thứ hai, vấn đề không phải là thi công chức, mà là sinh viên tuyển chọn.
Chính sách cơ bản của nhà nước là tất cả “nhân viên công chức” muốn vào biên chế là phải thi, những sinh viên tuyển chọn có thể được cộng điểm dựa trên kết quả học tập ở trường đại học.
Vì vậy Trần Trứ cảm thấy trong quá trình học đại học, việc đầu tiên là vượt qua được tất cả các khâu quan trọng để trở thành sinh viên tuyển chọn đứng đầu.
Điều này bao gồm mối quan hệ giữa học viện và trường, mối quan hệ giữa các phòng ban quan trọng như Phòng Nhân sự và Phòng Công tác sinh viên, thậm chí cả mối quan hệ giữa hội sinh viên, v.v…
Đối với những sinh viên đại học bình thường, những điều này dường như rất xa vời với cuộc sống của chính họ và họ hoàn toàn không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nhưng đối với giám đốc Trần, anh có thể tìm thấy điểm khởi đầu trong vô số mối quan hệ giữa các cá nhân.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình.
Nếu anh trở thành Trần Bruce trong bốn năm nữa, vậy thì ngại quá, anh phải làm doanh nhân rồi!
Còn nếu vẫn chỉ ở quy mô nhỏ, không sao cả, anh sẽ trở thành sinh viên tuyển chọn.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Trứ đã đưa ra một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình, nhưng đáng tiếc là anh không thể chia sẻ điều đó với người bạn tốt của mình, Hoàng Bách Hàm. Anh chỉ đơn giản biến sự phấn khích thành động lực và không ngừng đắm chìm trong việc giải đề.
Sau khi học xong ba môn Toán, Vật lý và Hóa học, anh lấy đề ngữ văn tiếng Anh của kỳ thi tháng trước ra và suy ngẫm.
Tiếng Anh hả, chỗ không hiểu thì vẫn không hiểu.
Còn bài thi môn ngữ văn, Trần Trứ nhìn một lúc, mặt nhăn lại như một cái bánh bao.
Ví dụ:
Học sinh cấp hai đều biết câu tiếp theo của “Vạn lý bi thu thường tác khách” là “Bách niên đa bệnh độc đăng đài.” Tại sao lúc đó anh lại có thể quên được?
Ngoài ra còn có bài thơ “Dương Châu Mạn”, tác giả thể hiện rõ nét nỗi buồn trước sự tàn phá của chiến tranh và khát vọng hoà bình thông qua việc miêu tả Dương Châu phồn hoa ngày xưa.
Tại sao anh lại cảm thấy nhà thơ bị thu hút bởi cảnh vật náo nhiệt, phồn hoa của thành Dương Châu, từ đó thể hiện một tâm tình vui sướng?
Cuối cùng là bài làm văn, thật sự rất cạn lời!
Không thể ngờ cái đống văn chương lạc đề hơn tám trăm dặm này lại được biết bởi anh?
Hoàng Bách Hàm phát hiện Trần Trứ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bài thi ngữ văn với vẻ mặt u ám, cậu ta nghiên đầu nhìn hai cái, sau đó vỗ vai Trần Trứ an ủi:
“Đừng xem bài thi cũ nữa, hai ngày sau là thi mô phỏng lần một rồi. Gần đây cậu cứ ôn môn ngữ văn theo cách của tôi, tôi ôn cái gì thì cậu ôn cái đó, ít nhất cũng có thể giúp cậu vượt qua mốc 100 điểm.”
Mặc dù điểm toán, vật lý và hóa học của Hoàng Bách Hàm không nổi bật bằng Trần Trứ, nhưng ngữ văn và tiếng Anh của cậu ta cũng không tệ đến thế, điểm giữa các môn cũng khá trung bình. Cuối cùng, cậu ta được nhận vào trường Đại học Công nghệ Hoa Nam, nhưng chuyên ngành của cậu ta không tốt bằng chuyên ngành của Trần Trứ.
Trần Trứ liếc nhìn người bạn đáng tin cậy của mình, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng mấy chốc, lớp tự học đã kết thúc lúc 9 giờ 30 phút tối. Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đều là học sinh ngoại trú. Họ không chỉ ngồi cùng bàn, ghép chung bàn với nhau trong bữa ăn, mà còn cùng chung đường về nhà sau khi tan học.
Trần Trứ mơ hồ nhớ ra, nếu năm đó có một người muốn xin nghỉ, họ phải tìm trước một người ghép cặp phù hợp khác:
- Trưa hôm nay tôi xin nghỉ, tôi đã hẹn giúp cậu rồi, lát nữa cậu sẽ đi ăn cùng với XXX.
Giờ nghĩ lại, anh thấy thật ngớ ngẩn và non nớt.
Lúc này, trong khuôn viên trường sau giờ học, trăng đang nhạt dần, bầu trời lấm tấm sao, học sinh cấp ba hoặc đang đẩy xe đạp, hoặc xách cặp, đi đôi đi ba trên đại lộ rợp bóng cây.
Đôi khi họ nói to, đôi khi họ thì thầm, toát ra bầu không khí sôi nổi và phấn chấn, nụ cười tràn đầy sự mong đợi về tương lai.
Có lẽ đây mới chính là tuổi trẻ đúng nghĩa, không biết trời cao đất dày. Giương mắt nhìn xa, đâu đâu cũng tự phụ tài trí hơn người. Mặc dù bản thân cũng phong lưu, nhưng anh thật thà, thẳng thắn. Bị lây nhiễm bởi bầu không khí như vậy, Trần Trứ cũng muốn ngâm nga vài ca khúc thịnh hành.
Thực ra vào mỗi ngày tại thời điểm này, đài phát thanh trong khuôn viên trường thường hay phát nhạc, tối nay cũng không ngoại lệ. Bài hát “Tóc như tuyết” của Châu Kiệt Luân vang lên từ chiếc loa bên đường:
Mái tóc em tựa như tuyết trắng, tô đậm thêm nỗi buồn ly biệt
Nén nhang ta thắp, cảm động đến ai?
Mời vầng trăng soi sáng hồi ức
Tình yêu thật hoàn hảo dưới ánh trăng
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro