Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Nhà (2)
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Cảm giác sẽ thế nào khi một người đã ngoài ba mươi đọc lại cuốn nhật ký thời cấp ba của mình?
Nhìn những lời nói non nớt, nhạy cảm, tự ti và kiêu hãnh đó, các ngón chân của Trần Trứ như sắp muốn chọc thủng sàn nhà.
Quả nhiên, người nghiêm túc ai lại đi viết nhật ký chứ!
Hoặc có thể anh vốn không phải là người nghiêm túc, nhưng những lựa chọn nghề nghiệp sau đó đã buộc anh phải trở thành một người nghiêm túc.
Sau khi lật hết cuốn nhật ký, Trần Trứ loay hoay với máy nghe băng BBK Electronics trên bàn làm việc.
Đây đúng là món đồ cũ đã bị đào thải dần dần theo năm tháng, nhưng đối với trẻ em trong các gia đình bình thường ngày nay, máy nghe băng có giá hơn 200 nhân dân tệ này vẫn rất thiết thực.
Anh không chỉ có thể rèn luyện kỹ năng nghe tiếng Anh mà còn có thể lén lút nghe nhạc pop. Trần Trứ đã mua rất nhiều băng đĩa chính hãng của Châu Kiệt Luân và băng lậu của Mayday.
Cứ đắm chìm trong quá khứ mãi như vậy, thời gian dần dần trôi qua, cho đến khi mẹ giục anh đi tắm, Trần Trứ mới miễn cưỡng mở cửa.
“Đổ để thay ở đây.”
Mao Hiểu Cầm tiện tay nhét cho Trần Trứ một đống quần áo thơm phức.
Trần Trứ nhìn lướt qua, quả nhiên còn có chiếc quần lót boxer của mình. Anh chợt nhớ ra rằng trước khi vào đại học, hình như tất cả quần áo đều do mẹ giặt.
Trước đây anh cảm thấy chẳng có gì áy náy, nhưng bây giờ thì hơi xấu hổ.
“Mẹ.”
Trần Trứ ngăn Mao Hiểu Cầm lại, ngượng ngùng nói: “Từ nay về sau con sẽ tự giặt đồ lót.”
Mao Hiểu Cầm hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đồng tình: “Sắp đến kỳ thi đại học rồi, con dùng thời gian giặt quần áo để học hành đi, việc nhà tạm thời không cần con phải lo."
Trần Trứ im lặng thở dài, có lẽ trong mắt mẹ anh, con trai cấp ba và con trai học tiểu học gần như y hệt nhau, cho dù có để mông trần cũng không thấy lạ.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ và lên giường, mãi đến hơn mười một giờ, Trần Trứ mới cảm thấy buồn ngủ.
Mới đầu, sau khi tham gia tăng ca, Trần Trứ thường xuyên tăng ca đến muộn. Thậm chí nhắm mắt lại, trong đầu anh vẫn nghĩ đến những chuyện liên quan đến công việc, dần dần bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng và rối loạn giấc ngủ.
Cơ thể trẻ này hoàn toàn không gặp phải những vấn đề này và nó sẽ ngủ thiếp đi khi chạm vào gối.
Không biết qua bao lâu, Trần Trứ đang ngủ ngon lành, anh cảm giác được cửa phòng ngủ bị đẩy ra, kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Chắc là bố anh đã về rồi.
Ông Trần im lặng đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Buổi tối, đèn đã tắt, nhưng bố mẹ anh vẫn trực bên ngoài. Anh năm nay mới mười bảy tuổi.
Lần này Trần Trứ ngủ cực kỳ say.
Sáng hôm sau, Trần Trứ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức vang lên dồn dập. Anh mơ màng nhìn đồng hồ và thấy bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi.
Chẳng còn cách nào khác, vì bảy giờ có tiết tự học buổi sáng.
Sau này đi làm, Trần Trứ cũng dậy vào giờ này. Khi đó anh thậm chí còn nghi ngờ rằng trường học không định dạy kiến thức hữu dụng nào cả, chỉ để anh quen với việc dậy sớm đi làm trong tương lai.
Tắm rửa xong, Trần Trứ nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ năm tệ, đây là số tiền bố mẹ anh để lại cho anh mua bữa sáng.
Bữa sáng năm tệ ở thời đại này được xem là dư dả, có lẽ trong đây còn chứa hàm ý là tiền tiêu vặt hàng ngày. Thật ra Trần Trứ hoàn toàn không cần phải trả tiền cho bữa sáng, bởi vì gia đình của Hoàng Bách Hàm có một nhà hàng nhỏ.
Bắt xe buýt đến nhà Hoàng Bách Hàm, bên đây vẫn như cũ.
Bố mẹ của Hoàng Bách Hàm bận rộn tiếp đãi những khách hàng khác, còn Hoàng Bách Hàm đang ăn bữa sáng trên một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh cậu ta là một đĩa bánh bao và bún.
Đây chính là đồ ăn sáng được chừa riêng cho Trần Trứ.
Trần Trứ chào bố mẹ Hoàng Bách Hàm trước, sau đó ngồi xuống cạnh Hoàng Bách Hàm, cầm đũa lên nói: “Chào buổi sáng Đại Hoàng.”
“Má! Đừng có gọi biệt danh của tôi khi có nhiều người như thế này!”
Hoàng Bách Hàm bất mãn phàn nàn, rồi lại lập tức trò chuyện vui vẻ cùng với Trần Trứ, hoàn toàn quên mất hôm nay mình phải tính sổ với Trần Trứ.
Nhìn người bạn thân đầu óc đơn giản của mình, Trần Trứ đột nhiên nghĩ đến quỹ đạo cuộc sống tương lai của cậu ta.
Nếu con đường của Hoàng Bách Hàm không thay đổi, cậu ta sẽ trực tiếp đi làm sau khi tốt nghiệp đại học thay vì học cao học.
Là một người tốt nghiệp trường thuộc dự án 985, công việc đầu tiên của cậu ta không tệ, theo logic mà nói thì cuộc sống của cậu ta lẽ ra khá suôn sẻ.
Chỉ là khi kết hôn, vì kinh nghiệm yêu đương quá ít nên cậu ta đã cưới một người ham mê hư vinh và sống một cuộc sống không bình yên. Cuộc hôn nhân thất bại này đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, đến mức cậu ta không thể làm việc nào được lâu dài.
Càng lớn, tìm việc càng trở nên khó khăn hơn, sau này toàn là do Trần Trứ dùng tình nghĩa của mình sắp xếp cho cậu ta vào làm trong công ty tư nhân.
Nhìn những lời nói non nớt, nhạy cảm, tự ti và kiêu hãnh đó, các ngón chân của Trần Trứ như sắp muốn chọc thủng sàn nhà.
Quả nhiên, người nghiêm túc ai lại đi viết nhật ký chứ!
Hoặc có thể anh vốn không phải là người nghiêm túc, nhưng những lựa chọn nghề nghiệp sau đó đã buộc anh phải trở thành một người nghiêm túc.
Sau khi lật hết cuốn nhật ký, Trần Trứ loay hoay với máy nghe băng BBK Electronics trên bàn làm việc.
Đây đúng là món đồ cũ đã bị đào thải dần dần theo năm tháng, nhưng đối với trẻ em trong các gia đình bình thường ngày nay, máy nghe băng có giá hơn 200 nhân dân tệ này vẫn rất thiết thực.
Anh không chỉ có thể rèn luyện kỹ năng nghe tiếng Anh mà còn có thể lén lút nghe nhạc pop. Trần Trứ đã mua rất nhiều băng đĩa chính hãng của Châu Kiệt Luân và băng lậu của Mayday.
Cứ đắm chìm trong quá khứ mãi như vậy, thời gian dần dần trôi qua, cho đến khi mẹ giục anh đi tắm, Trần Trứ mới miễn cưỡng mở cửa.
“Đổ để thay ở đây.”
Mao Hiểu Cầm tiện tay nhét cho Trần Trứ một đống quần áo thơm phức.
Trần Trứ nhìn lướt qua, quả nhiên còn có chiếc quần lót boxer của mình. Anh chợt nhớ ra rằng trước khi vào đại học, hình như tất cả quần áo đều do mẹ giặt.
Trước đây anh cảm thấy chẳng có gì áy náy, nhưng bây giờ thì hơi xấu hổ.
“Mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Trứ ngăn Mao Hiểu Cầm lại, ngượng ngùng nói: “Từ nay về sau con sẽ tự giặt đồ lót.”
Mao Hiểu Cầm hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đồng tình: “Sắp đến kỳ thi đại học rồi, con dùng thời gian giặt quần áo để học hành đi, việc nhà tạm thời không cần con phải lo."
Trần Trứ im lặng thở dài, có lẽ trong mắt mẹ anh, con trai cấp ba và con trai học tiểu học gần như y hệt nhau, cho dù có để mông trần cũng không thấy lạ.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ và lên giường, mãi đến hơn mười một giờ, Trần Trứ mới cảm thấy buồn ngủ.
Mới đầu, sau khi tham gia tăng ca, Trần Trứ thường xuyên tăng ca đến muộn. Thậm chí nhắm mắt lại, trong đầu anh vẫn nghĩ đến những chuyện liên quan đến công việc, dần dần bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng và rối loạn giấc ngủ.
Cơ thể trẻ này hoàn toàn không gặp phải những vấn đề này và nó sẽ ngủ thiếp đi khi chạm vào gối.
Không biết qua bao lâu, Trần Trứ đang ngủ ngon lành, anh cảm giác được cửa phòng ngủ bị đẩy ra, kèm theo mùi rượu nồng nặc.
Chắc là bố anh đã về rồi.
Ông Trần im lặng đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Buổi tối, đèn đã tắt, nhưng bố mẹ anh vẫn trực bên ngoài. Anh năm nay mới mười bảy tuổi.
Lần này Trần Trứ ngủ cực kỳ say.
Sáng hôm sau, Trần Trứ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức vang lên dồn dập. Anh mơ màng nhìn đồng hồ và thấy bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi.
Chẳng còn cách nào khác, vì bảy giờ có tiết tự học buổi sáng.
Sau này đi làm, Trần Trứ cũng dậy vào giờ này. Khi đó anh thậm chí còn nghi ngờ rằng trường học không định dạy kiến thức hữu dụng nào cả, chỉ để anh quen với việc dậy sớm đi làm trong tương lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tắm rửa xong, Trần Trứ nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ năm tệ, đây là số tiền bố mẹ anh để lại cho anh mua bữa sáng.
Bữa sáng năm tệ ở thời đại này được xem là dư dả, có lẽ trong đây còn chứa hàm ý là tiền tiêu vặt hàng ngày. Thật ra Trần Trứ hoàn toàn không cần phải trả tiền cho bữa sáng, bởi vì gia đình của Hoàng Bách Hàm có một nhà hàng nhỏ.
Bắt xe buýt đến nhà Hoàng Bách Hàm, bên đây vẫn như cũ.
Bố mẹ của Hoàng Bách Hàm bận rộn tiếp đãi những khách hàng khác, còn Hoàng Bách Hàm đang ăn bữa sáng trên một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh cậu ta là một đĩa bánh bao và bún.
Đây chính là đồ ăn sáng được chừa riêng cho Trần Trứ.
Trần Trứ chào bố mẹ Hoàng Bách Hàm trước, sau đó ngồi xuống cạnh Hoàng Bách Hàm, cầm đũa lên nói: “Chào buổi sáng Đại Hoàng.”
“Má! Đừng có gọi biệt danh của tôi khi có nhiều người như thế này!”
Hoàng Bách Hàm bất mãn phàn nàn, rồi lại lập tức trò chuyện vui vẻ cùng với Trần Trứ, hoàn toàn quên mất hôm nay mình phải tính sổ với Trần Trứ.
Nhìn người bạn thân đầu óc đơn giản của mình, Trần Trứ đột nhiên nghĩ đến quỹ đạo cuộc sống tương lai của cậu ta.
Nếu con đường của Hoàng Bách Hàm không thay đổi, cậu ta sẽ trực tiếp đi làm sau khi tốt nghiệp đại học thay vì học cao học.
Là một người tốt nghiệp trường thuộc dự án 985, công việc đầu tiên của cậu ta không tệ, theo logic mà nói thì cuộc sống của cậu ta lẽ ra khá suôn sẻ.
Chỉ là khi kết hôn, vì kinh nghiệm yêu đương quá ít nên cậu ta đã cưới một người ham mê hư vinh và sống một cuộc sống không bình yên. Cuộc hôn nhân thất bại này đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, đến mức cậu ta không thể làm việc nào được lâu dài.
Càng lớn, tìm việc càng trở nên khó khăn hơn, sau này toàn là do Trần Trứ dùng tình nghĩa của mình sắp xếp cho cậu ta vào làm trong công ty tư nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro