Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Nữ Sinh Trung H...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
“Còn môn Toán thì sao?”
Trần Trứ vừa đi vừa hỏi.
“Không bàn về môn Toán, giáo viên chấm thi không công bằng!”
Vương Trưởng Hoa có vẻ hơi tức giận: “Câu áp chót đáp án đúng là 0,5. Đứa viết 1/2 thì đúng, vậy cớ gì tôi viết Sin30° thì lại sai?!”
Trần Trứ gần như không nhịn được cười, Sin30° = 0,5 là đúng, nhưng viết như vậy là muốn đợi giáo viên tính ra đáp án giúp bạn sao?
“Vương Trưởng Hoa, cậu lại chém gió nữa à?”
Một số học sinh biết tính cách Vương Trưởng Hoa, mỉm cười tiết lộ sự thật: “Mấy câu cuối cùng của môn Toán cậu đều bỏ trống, lại còn ra vẻ cái gì vậy?”
Sau khi đả kích xong Vương Trưởng Hoa, người bạn cùng lớp xa lạ kia còn gật đầu thân thiện với Trần Trứ.
Qua chi tiết này, Trần Trứ đột nhiên cảm thấy “địa vị” của mình trong trường ngày càng được nâng cao.
Giống như mọi người đều biết đỉnh cao nhất thế giới là đỉnh Everest, và chắc hẳn ai cũng biết đỉnh cao thứ hai là K2, thậm chí cũng không còn xa lạ với những đỉnh núi xếp từ thứ ba đến thứ mười.
Nhưng có bao nhiêu người biết về đỉnh thứ mười một đến thứ hai mươi?
Trước đây, Trần Trứ được xếp vào khoảng top 20 trong lớp, kết quả này tất nhiên không tệ, nhưng so với việc “lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm học tập và được thầy cô cũng như học sinh trong trường hiểu rõ”, có bảo là hơi vô hình thì cũng không ngoa.
Phẩm chất tâm lý của Vương Trưởng Hoa rất tốt, dù bị phanh phui lời nói khoác, mặt của cậu ta không đỏ lên và tim không đập nhanh, chỉ vỗ nhẹ vào vai Trần Trứ, nhiệt tình mời gọi:
“Trần Trứ, tôi chợt nhớ tới còn có việc phải làm, tôi về phòng học trước đây. Qua hai ngày nữa tôi mời cậu chơi game, không gặp không về.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Điều này hơi giống cách nói khách sáo “Lần sau chúng ta cùng ăn nhé”, Trần Trứ cũng không quan tâm lắm. Vương Trưởng Hoa thời còn học cấp hai chính là kiểu người hơi khoác lác và không đáng tin.
Tuy nhiên, lời đề nghị “chơi game” đột nhiên khiến Trần Trứ cảm thấy hơi xúc động.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh chưa bao giờ chạm vào máy chơi game. Dù thỉnh thoảng đi ngang qua một khu trò chơi điện tử, trong tiềm thức anh cảm thấy tuổi tác hoặc địa vị của mình không phù hợp để bước vào một nơi như vậy.
Bây giờ được quay trở về tuổi 17, Trần Trứ cũng muốn thử cho đỡ cơn thèm, và cũng có kế hoạch đến thăm thành phố Quảng Đông vào năm 2007.
Sau khi trở lại phòng học, Trần Trứ nói với Hoàng Bách Hàm chuyện này, Hoàng Bách Hàm lập tức giơ tay đồng ý: “Tôi đã muốn thư giản từ lâu rồi, chủ nhật tuần tới được nghỉ, chúng ta cùng đi chơi đi.”
“Được!”
Trần Trứ gật đầu: “Nhưng cậu phải đợi tôi, trưa hôm ấy tôi phải dẫn bố mẹ đi ra ngoài ăn, ăn xong thì chúng ta tìm một nơi tụ tập.”
“Không thành vấn đề! Đi đâu?”
Hoàng Bách Hàm theo thói quen cắn móng tay: “Thượng Hạ Cửu? Thủ Đô? Hay là thành Thiên Hà?”
“Để xem nào, chắc chắn sẽ có trò chơi điện tử trên con phố thương mại nào đó.”
Trần Trứ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
…
Tuần tiếp theo, cả khối 12 rơi vào vòng luẩn quẩn “học sinh giải đề – giáo viên sửa đề – lên lớp giảng bài”.
Vì lúc này giáo viên đã không còn kiến thức mới nào để giảng giải thêm, nên học sinh chỉ có thể củng cố kỹ năng và duy trì tính linh động của tư duy bằng cách làm bài.
Tuy nhiên, chẳng phải những chồng bài thi, vô số lần thay ruột bút và mùi dầu gió tràn ngập trong lớp học cũng là một phần ký ức của thời cấp ba sao?
Đối với Trần Trứ, anh đã không còn chỗ để cải thiện hơn về những môn như Toán, Vật lý, Hóa học và Ngữ văn. Sau kỳ thi thử lần thứ nhất đợt trước, giáo viên tiếng Anh thường xuyên cho anh một số lời khuyên.
Tuy nhiên, vì nền tảng quá kém nên hiệu quả sẽ không được cải thiện đáng kể.
Cuộc sống kiểu này vừa nhàm chán vừa mãn nguyện. Cũng may có Lý Kiến Minh hàng ngày đều đến biểu diễn trước lớp, nên Trần Trứ có thể thư giãn đầu óc.
Cứ như vậy, ngày chủ nhật, sau giờ học buổi trưa, Trần Trứ bắt xe buýt trực tiếp đến khu ăn uống, đặt phòng một bàn năm người.
Bên trái là bố mẹ anh, bên phải là một gia đình ba người, phó đồn trưởng Triệu của đồn cảnh sát, người thích so đo với ông Trần vào tối hôm đó.
Phó đồn trưởng Triệu tên là Triệu Đông Hoa, năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng vì thường xuyên thức khuya làm nhiệm vụ nên trông già hơn ông Trần. Vợ ông ấy là bà chủ hàng bán quần áo ở một quầy hàng.
Cặp đôi đều lùn và mũm mĩm, nên con gái Triệu Viên Viên của họ cũng có thân hình như vậy.
Triệu Viên Viên là học sinh cuối cấp của Trường thpt Thực nghiệm ở tỉnh. Trước đây bố cô luôn cho rằng con gái mình có thành tích tốt hơn, nhưng ông không ngờ rằng con bé sẽ thua Trần Trứ trong kỳ thi thống nhất cấp tỉnh lần này.
Nhìn thấy Trần Trứ đi vào cửa, Triệu Đông Hoa lập tức lớn tiếng nói: “Trần Trứ, chú nghe nói cháu đạt 654 điểm trong kỳ thi thứ lần thứ nhất, cao hơn Viên Viên 10 điểm. Bố cháu còn đắc ý khoe khoang trước mặt chú nữa đấy!”
Trần Trứ vừa đi vừa hỏi.
“Không bàn về môn Toán, giáo viên chấm thi không công bằng!”
Vương Trưởng Hoa có vẻ hơi tức giận: “Câu áp chót đáp án đúng là 0,5. Đứa viết 1/2 thì đúng, vậy cớ gì tôi viết Sin30° thì lại sai?!”
Trần Trứ gần như không nhịn được cười, Sin30° = 0,5 là đúng, nhưng viết như vậy là muốn đợi giáo viên tính ra đáp án giúp bạn sao?
“Vương Trưởng Hoa, cậu lại chém gió nữa à?”
Một số học sinh biết tính cách Vương Trưởng Hoa, mỉm cười tiết lộ sự thật: “Mấy câu cuối cùng của môn Toán cậu đều bỏ trống, lại còn ra vẻ cái gì vậy?”
Sau khi đả kích xong Vương Trưởng Hoa, người bạn cùng lớp xa lạ kia còn gật đầu thân thiện với Trần Trứ.
Qua chi tiết này, Trần Trứ đột nhiên cảm thấy “địa vị” của mình trong trường ngày càng được nâng cao.
Giống như mọi người đều biết đỉnh cao nhất thế giới là đỉnh Everest, và chắc hẳn ai cũng biết đỉnh cao thứ hai là K2, thậm chí cũng không còn xa lạ với những đỉnh núi xếp từ thứ ba đến thứ mười.
Nhưng có bao nhiêu người biết về đỉnh thứ mười một đến thứ hai mươi?
Trước đây, Trần Trứ được xếp vào khoảng top 20 trong lớp, kết quả này tất nhiên không tệ, nhưng so với việc “lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm học tập và được thầy cô cũng như học sinh trong trường hiểu rõ”, có bảo là hơi vô hình thì cũng không ngoa.
Phẩm chất tâm lý của Vương Trưởng Hoa rất tốt, dù bị phanh phui lời nói khoác, mặt của cậu ta không đỏ lên và tim không đập nhanh, chỉ vỗ nhẹ vào vai Trần Trứ, nhiệt tình mời gọi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trần Trứ, tôi chợt nhớ tới còn có việc phải làm, tôi về phòng học trước đây. Qua hai ngày nữa tôi mời cậu chơi game, không gặp không về.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Điều này hơi giống cách nói khách sáo “Lần sau chúng ta cùng ăn nhé”, Trần Trứ cũng không quan tâm lắm. Vương Trưởng Hoa thời còn học cấp hai chính là kiểu người hơi khoác lác và không đáng tin.
Tuy nhiên, lời đề nghị “chơi game” đột nhiên khiến Trần Trứ cảm thấy hơi xúc động.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh chưa bao giờ chạm vào máy chơi game. Dù thỉnh thoảng đi ngang qua một khu trò chơi điện tử, trong tiềm thức anh cảm thấy tuổi tác hoặc địa vị của mình không phù hợp để bước vào một nơi như vậy.
Bây giờ được quay trở về tuổi 17, Trần Trứ cũng muốn thử cho đỡ cơn thèm, và cũng có kế hoạch đến thăm thành phố Quảng Đông vào năm 2007.
Sau khi trở lại phòng học, Trần Trứ nói với Hoàng Bách Hàm chuyện này, Hoàng Bách Hàm lập tức giơ tay đồng ý: “Tôi đã muốn thư giản từ lâu rồi, chủ nhật tuần tới được nghỉ, chúng ta cùng đi chơi đi.”
“Được!”
Trần Trứ gật đầu: “Nhưng cậu phải đợi tôi, trưa hôm ấy tôi phải dẫn bố mẹ đi ra ngoài ăn, ăn xong thì chúng ta tìm một nơi tụ tập.”
“Không thành vấn đề! Đi đâu?”
Hoàng Bách Hàm theo thói quen cắn móng tay: “Thượng Hạ Cửu? Thủ Đô? Hay là thành Thiên Hà?”
“Để xem nào, chắc chắn sẽ có trò chơi điện tử trên con phố thương mại nào đó.”
Trần Trứ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Tuần tiếp theo, cả khối 12 rơi vào vòng luẩn quẩn “học sinh giải đề – giáo viên sửa đề – lên lớp giảng bài”.
Vì lúc này giáo viên đã không còn kiến thức mới nào để giảng giải thêm, nên học sinh chỉ có thể củng cố kỹ năng và duy trì tính linh động của tư duy bằng cách làm bài.
Tuy nhiên, chẳng phải những chồng bài thi, vô số lần thay ruột bút và mùi dầu gió tràn ngập trong lớp học cũng là một phần ký ức của thời cấp ba sao?
Đối với Trần Trứ, anh đã không còn chỗ để cải thiện hơn về những môn như Toán, Vật lý, Hóa học và Ngữ văn. Sau kỳ thi thử lần thứ nhất đợt trước, giáo viên tiếng Anh thường xuyên cho anh một số lời khuyên.
Tuy nhiên, vì nền tảng quá kém nên hiệu quả sẽ không được cải thiện đáng kể.
Cuộc sống kiểu này vừa nhàm chán vừa mãn nguyện. Cũng may có Lý Kiến Minh hàng ngày đều đến biểu diễn trước lớp, nên Trần Trứ có thể thư giãn đầu óc.
Cứ như vậy, ngày chủ nhật, sau giờ học buổi trưa, Trần Trứ bắt xe buýt trực tiếp đến khu ăn uống, đặt phòng một bàn năm người.
Bên trái là bố mẹ anh, bên phải là một gia đình ba người, phó đồn trưởng Triệu của đồn cảnh sát, người thích so đo với ông Trần vào tối hôm đó.
Phó đồn trưởng Triệu tên là Triệu Đông Hoa, năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng vì thường xuyên thức khuya làm nhiệm vụ nên trông già hơn ông Trần. Vợ ông ấy là bà chủ hàng bán quần áo ở một quầy hàng.
Cặp đôi đều lùn và mũm mĩm, nên con gái Triệu Viên Viên của họ cũng có thân hình như vậy.
Triệu Viên Viên là học sinh cuối cấp của Trường thpt Thực nghiệm ở tỉnh. Trước đây bố cô luôn cho rằng con gái mình có thành tích tốt hơn, nhưng ông không ngờ rằng con bé sẽ thua Trần Trứ trong kỳ thi thống nhất cấp tỉnh lần này.
Nhìn thấy Trần Trứ đi vào cửa, Triệu Đông Hoa lập tức lớn tiếng nói: “Trần Trứ, chú nghe nói cháu đạt 654 điểm trong kỳ thi thứ lần thứ nhất, cao hơn Viên Viên 10 điểm. Bố cháu còn đắc ý khoe khoang trước mặt chú nữa đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro