Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Tối Nay Có Kết...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Trần Trứ nhớ lại một hồi, lắc đầu đáp: “Tôi chọn B.”
“Má!”
Vương Trưởng Hoa lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Ban đầu tôi chọn B, nhưng cuối cùng khi sắp phải nộp bài, tôi lại đổi thành D. Sớm biết thế tôi đã kiên định hơn một chút…”
Trần Trứ mỉm cười, mỗi lần sau khi làm xong bài kiểm tra, học sinh ở mọi cấp độ đều có những phản ứng khác nhau.
Những học sinh đứng đầu trong phòng thi thứ nhất và thứ hai hiếm khi chủ động kiểm tra đáp án của mình sau khi thi xong. Nếu có ai hỏi họ làm bài thế nào, họ sẽ luôn xua tay tỏ vẻ bực bội: “Chẳng ra làm sao, tôi làm đại thôi.”
Kết quả bài thi được phát ra hơn 130 điểm.
Các học sinh trung bình từ phòng thi thứ năm đến phòng thi thứ mười hai là những người thích kiểm tra đáp án nhất.
Kiểu học sinh này thực sự muốn làm tốt bài thi, và thường cũng học chăm chỉ hơn, nhưng do vấn đề về phương pháp học tập hoặc tài năng, nỗ lực của họ bỏ ra không mang lại kết quả như mong đợi.
Vương Trưởng Hoa thuộc kiểu này.
Còn đối với các vị thần vĩ đại ở phòng thi thứ mười tám trở đi, bọn họ chỉ đoán mò phần điền vào chỗ trống và trắc nghiệm cho môn Toán.
Nếu như là câu hỏi chính, bọn họ tao nhã viết ra một chữ “giải” rồi chờ nộp bài thi.
…
Sau khi hoàn thành bài thi môn Ngữ văn và Toán vào buổi sáng, Trần Trứ cảm thấy mình làm khá tốt, đặc biệt là môn Ngữ văn. Nếu không có gì khác, anh có thể sẽ một bước trở thành chủ đề bom tấn.
Buổi chiều, bài thi đầu tiên là Vật lý.
So với bài thi môn Toán, có người vui vẻ, có người lo lắng, bài thi môn Vật lý hầu như đâu đâu cũng là tiếng kêu than ngập trời. Ngay cả Trần Trứ cũng cảm thấy bài thi môn Vật lý này rất khó.
Nhưng làm vậy thực ra là để thích ứng với độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu anh nhớ không lầm thì đề thi môn Vật lý trong kỳ thi tuyển sinh đại học Việt Đông năm 2016 ở chế độ địa ngục.
Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, Trần Trứ hoàn toàn không nhớ được nội dung đề thi, tìm trên mạng cũng không thấy. Bằng không, chỉ cần ôn tập theo hướng trọng tâm, thủ khoa tỉnh nói không chừng sẽ là anh.
Đúng như dự đoán, Vương Trưởng Hoa lại đến kiểm tra đáp án.
Sau khi đối chiếu vài câu, Vương Trưởng Hoa càng ngày càng kém tự tin, cậu ta gõ gõ vào đầu bản thân và chửi bới: “Chết tiệt! Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Khi làm bài môn Vật lý, trong đầu tôi cứ hát vang mãi, tôi biết lần này mình tạch rồi!”
Trần Trứ suýt nữa là cười thành tiếng. Tình huống kiểu này cũng từng xuất hiện ở bản thân anh, một bài hát sẽ tự động vang lên trong đầu khi anh làm bài thi.
Mà khi càng muốn nó dừng lại, nó càng hát vui hơn.
Ngoài Vương Trưởng Hoa, các học sinh khác cũng hỏi đáp án của Trần Trứ. Lần này ngay cả các cao thủ trong phòng thi thứ nhất cũng không còn giữ được phẩm giá, bọn họ cầm lấy tờ giấy nháp và thảo luận các câu hỏi môn Vật lý với Trần Trứ.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu thường nhấn mạnh việc “thi xong môn nào thì bỏ qua môn đó”, nhưng có thể hi vọng những học sinh cấp ba này kiểm soát được sự lo lắng của bọn họ sao?
Trần Trứ được mọi người vây quanh, trông giống như một người bán kẹo hồ lô, xung quanh là những đứa trẻ đang chờ lấy kẹo hồ lô.
Lúc này, khóe mắt anh hiện lên một bóng dáng cao lớn, sắc mặt lạnh lùng.
Tống Thời Vi.
Cô bước ra khỏi phòng thi thứ nhất bên cạnh, có lẽ vì muốn hít thở không khí trong lành để đối mặt với môn tiếng Anh tiếp theo.
Tống Thời Vi không có nhiều bạn bè trong phòng thi thứ nhất, hoặc vì tính cách của cô ấy nên có rất ít bạn bè ở trường. Cô ấy đứng một mình ở hành lang, nhìn về phía xa, không biết đang thả hồn ở đâu.
Một cơn gió thổi qua hành lang, thổi bay mái tóc ở thái dương, áp sát vào mặt cô.
Tống Thời Vi duỗi những ngón tay xanh trắng chỉnh lại tóc mình, kết quả vừa chỉnh xong bên này, bên kia lại bị gió thổi bay đi. Mái tóc bù xù như cây liễu, nhưng lại mang một vẻ đẹp của sự rối bời.
Có thể là do vẻ đẹp của cô ấy.
Nhóm nam sinh vừa rồi đang tụ tập sôi nổi xung quanh Trần Trứ, mọi người đột nhiên ngầm hiểu không nên ồn ào nữa. Mỗi người trong số họ đều biến thành một quý ông lịch thiệp, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn.
“Dù cho có bao nhiêu tuổi, đàn ông mà thấy gái đẹp sẽ luôn chấn chỉnh lại bản thân trong vô thức.”
Trần Trứ cười thầm trong lòng.
Anh đã không còn cái kiểu nhìn thấy nữ sinh là tay chân luống cuống, mặt mày đỏ au giống như trước nữa. Thay vào đó, anh thoải mái gật đầu với Tống Thời Vi.
Tống Thời Vi hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Trần Trứ lại chủ động chào hỏi mình, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua Trần Trứ đã vì mình đắc tội Lý Kiến Minh, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Đôi mắt cô trong veo và sáng ngời, giống những ngọn đèn thủy tinh trong suốt như pha lê. Vào khoảnh khắc ánh mắt của hai người họ chạm nhau, Trần Trứ hơi mất tập trung.
“Má!”
Vương Trưởng Hoa lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Ban đầu tôi chọn B, nhưng cuối cùng khi sắp phải nộp bài, tôi lại đổi thành D. Sớm biết thế tôi đã kiên định hơn một chút…”
Trần Trứ mỉm cười, mỗi lần sau khi làm xong bài kiểm tra, học sinh ở mọi cấp độ đều có những phản ứng khác nhau.
Những học sinh đứng đầu trong phòng thi thứ nhất và thứ hai hiếm khi chủ động kiểm tra đáp án của mình sau khi thi xong. Nếu có ai hỏi họ làm bài thế nào, họ sẽ luôn xua tay tỏ vẻ bực bội: “Chẳng ra làm sao, tôi làm đại thôi.”
Kết quả bài thi được phát ra hơn 130 điểm.
Các học sinh trung bình từ phòng thi thứ năm đến phòng thi thứ mười hai là những người thích kiểm tra đáp án nhất.
Kiểu học sinh này thực sự muốn làm tốt bài thi, và thường cũng học chăm chỉ hơn, nhưng do vấn đề về phương pháp học tập hoặc tài năng, nỗ lực của họ bỏ ra không mang lại kết quả như mong đợi.
Vương Trưởng Hoa thuộc kiểu này.
Còn đối với các vị thần vĩ đại ở phòng thi thứ mười tám trở đi, bọn họ chỉ đoán mò phần điền vào chỗ trống và trắc nghiệm cho môn Toán.
Nếu như là câu hỏi chính, bọn họ tao nhã viết ra một chữ “giải” rồi chờ nộp bài thi.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hoàn thành bài thi môn Ngữ văn và Toán vào buổi sáng, Trần Trứ cảm thấy mình làm khá tốt, đặc biệt là môn Ngữ văn. Nếu không có gì khác, anh có thể sẽ một bước trở thành chủ đề bom tấn.
Buổi chiều, bài thi đầu tiên là Vật lý.
So với bài thi môn Toán, có người vui vẻ, có người lo lắng, bài thi môn Vật lý hầu như đâu đâu cũng là tiếng kêu than ngập trời. Ngay cả Trần Trứ cũng cảm thấy bài thi môn Vật lý này rất khó.
Nhưng làm vậy thực ra là để thích ứng với độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu anh nhớ không lầm thì đề thi môn Vật lý trong kỳ thi tuyển sinh đại học Việt Đông năm 2016 ở chế độ địa ngục.
Đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, Trần Trứ hoàn toàn không nhớ được nội dung đề thi, tìm trên mạng cũng không thấy. Bằng không, chỉ cần ôn tập theo hướng trọng tâm, thủ khoa tỉnh nói không chừng sẽ là anh.
Đúng như dự đoán, Vương Trưởng Hoa lại đến kiểm tra đáp án.
Sau khi đối chiếu vài câu, Vương Trưởng Hoa càng ngày càng kém tự tin, cậu ta gõ gõ vào đầu bản thân và chửi bới: “Chết tiệt! Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Khi làm bài môn Vật lý, trong đầu tôi cứ hát vang mãi, tôi biết lần này mình tạch rồi!”
Trần Trứ suýt nữa là cười thành tiếng. Tình huống kiểu này cũng từng xuất hiện ở bản thân anh, một bài hát sẽ tự động vang lên trong đầu khi anh làm bài thi.
Mà khi càng muốn nó dừng lại, nó càng hát vui hơn.
Ngoài Vương Trưởng Hoa, các học sinh khác cũng hỏi đáp án của Trần Trứ. Lần này ngay cả các cao thủ trong phòng thi thứ nhất cũng không còn giữ được phẩm giá, bọn họ cầm lấy tờ giấy nháp và thảo luận các câu hỏi môn Vật lý với Trần Trứ.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu thường nhấn mạnh việc “thi xong môn nào thì bỏ qua môn đó”, nhưng có thể hi vọng những học sinh cấp ba này kiểm soát được sự lo lắng của bọn họ sao?
Trần Trứ được mọi người vây quanh, trông giống như một người bán kẹo hồ lô, xung quanh là những đứa trẻ đang chờ lấy kẹo hồ lô.
Lúc này, khóe mắt anh hiện lên một bóng dáng cao lớn, sắc mặt lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thời Vi.
Cô bước ra khỏi phòng thi thứ nhất bên cạnh, có lẽ vì muốn hít thở không khí trong lành để đối mặt với môn tiếng Anh tiếp theo.
Tống Thời Vi không có nhiều bạn bè trong phòng thi thứ nhất, hoặc vì tính cách của cô ấy nên có rất ít bạn bè ở trường. Cô ấy đứng một mình ở hành lang, nhìn về phía xa, không biết đang thả hồn ở đâu.
Một cơn gió thổi qua hành lang, thổi bay mái tóc ở thái dương, áp sát vào mặt cô.
Tống Thời Vi duỗi những ngón tay xanh trắng chỉnh lại tóc mình, kết quả vừa chỉnh xong bên này, bên kia lại bị gió thổi bay đi. Mái tóc bù xù như cây liễu, nhưng lại mang một vẻ đẹp của sự rối bời.
Có thể là do vẻ đẹp của cô ấy.
Nhóm nam sinh vừa rồi đang tụ tập sôi nổi xung quanh Trần Trứ, mọi người đột nhiên ngầm hiểu không nên ồn ào nữa. Mỗi người trong số họ đều biến thành một quý ông lịch thiệp, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn.
“Dù cho có bao nhiêu tuổi, đàn ông mà thấy gái đẹp sẽ luôn chấn chỉnh lại bản thân trong vô thức.”
Trần Trứ cười thầm trong lòng.
Anh đã không còn cái kiểu nhìn thấy nữ sinh là tay chân luống cuống, mặt mày đỏ au giống như trước nữa. Thay vào đó, anh thoải mái gật đầu với Tống Thời Vi.
Tống Thời Vi hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Trần Trứ lại chủ động chào hỏi mình, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua Trần Trứ đã vì mình đắc tội Lý Kiến Minh, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Đôi mắt cô trong veo và sáng ngời, giống những ngọn đèn thủy tinh trong suốt như pha lê. Vào khoảnh khắc ánh mắt của hai người họ chạm nhau, Trần Trứ hơi mất tập trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro