Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Xin Chào Mọi Ng...
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
2024-11-11 21:09:21
Người bạn ghé sát vào tai Du Huyền, nhỏ giọng thì thầm: “Vừa rồi mình lại gặp cậu ta, nhưng hình như người ta học lớp 12A11 đó.”
Du Huyền sửng sốt. Lớp 12A11 là lớp thực nghiệm Bồi Nguyên, những học sinh trong đó, đừng nói là trường đại học bình thường, do dù không thi đậu vào trường đại học trọng điểm thì hầu hết cũng có thể vào được những trường đại học dự án 211.
“Ngô Dư, cậu chắc chắn chứ?”
Du Huyền chớp chớp đôi lông mi dài của mình, phía sau có quá nhiều người, vừa rồi cô vẫn chưa nhìn rõ.
“Chắc chắn là cậu ta!”
Cô gái tên Ngô Dư này nói với giọng vô cùng thuyết phục: “Lúc đó mình còn xin lỗi giúp cậu nữa mà, nên ấn tượng khá mạnh. Tuy nhiên, tóc cậu ta lúc đó dài hơn, bây giờ đã cắt ngắn.”
Ngô Dư suy nghĩ một chút, cô không ngại dài dòng, nói thêm một câu đánh giá riêng: “Thật ra cậu ta khá thích hợp để tóc ngắn, đẹp trai hơn nhiều so với tóc dài.”
“Kỳ lạ, không phải Tống Thời Vi học lớp 12A11 sao?”
Du Huyền có chút bối rối: “Tại sao cậu ta không tỏ tình với Tống Thời Vi?”
“Này!”
Ngô Dư nghe xong cảm thấy không vui, bĩu môi nói: “Ai cũng nói Tống Thời Vi là hoa khôi của trường, nhưng đó chẳng phải do thành tích của cậu ta tốt, nhà lại có điều kiện à. Mình thấy cậu còn xinh hơn Tống Thời Vi. Cái tên nam sinh của lớp thực nghiệm kia đặc biệt tìm đến cậu để bắt chuyện là minh chứng tốt nhất!”
Lúc này, hiệu trưởng Hạ Dũng đã nói xong bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình.
Tiếp theo, đến lượt Đặng Thiến - đại diện các học sinh cuối cấp ba - tiến hành tuyên thệ.
“Các bạn học sinh và những chiến hữu thân mến, mười năm đèn sách, ba năm khổ luyện, tương lai đề tên bảng vàng…”
Đặng Thiến cũng cầm giấy A4 lên phát biểu, đọc một câu khẩu hiệu nhiệt huyết và ngượng ngùng, mọi người cũng hô khẩu hiệu tương tự.
Lúc đầu mọi chuyện đều ổn, nhưng khi quá trình tuyên thệ diễn ra, khung cảnh dần dần mất kiểm soát. Một số bạn học cảm tính đã hét lên, cảm động đến mức bản thân rơi lệ.
Tất nhiên đây không phải là kiểu làm màu.
Ngoại trừ Trần Trứ, thanh xuân của ai cũng chỉ có một lần. Tiếng khóc của mọi người không chỉ bao gồm ký ức về ba năm nhàm chán này, mà còn cả nỗi lo lắng được giải phóng dưới áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tất nhiên, cũng có một số học sinh ỉu xìu không có chút hứng thú nào. Họ biết rằng mình không có hy vọng vào đại học, và cảm thấy rất khó xử trong một môi trường như vậy.
Tuy nhiên, hầu hết các học sinh vẫn hét lên như bình thường. Họ không quá phấn khích cũng như không mất tập trung, mà chỉ thực hiện quá trình ấy như thể đó là một nhiệm vụ.
Dù sao sân trường cũng đã loạn rồi, nhân cơ hội này, Du Huyền quay người nhìn lại, cuối cùng cũng có chút ký ức về Trần Trứ.
“Cậu ta quả đúng là học sinh lớp 12A11.”
Du Huyền thầm nghĩ.
“Như thế nào?”
Ngô Dư lại đi tới, cười ngọt ngào nói: “Không phải cậu thường hay phàn nàn rằng những tên đến tỏ tình với cậu lần nào cũng toàn là học sinh chót bảng à, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có một anh chàng đẹp trai của lớp thực nghiệm tỏ tình với cậu.”
Du Huyền là một học sinh mỹ thuật, nhưng chính vì là học sinh mỹ thuật nên cô luôn cảm thấy những học sinh đạt điểm cao thực sự rất tuyệt vời.
Trong mắt cô, những công thức toán học và ký hiệu vật lý mà cô không tài nào hiểu nổi lại là những công cụ biết nghe lời giúp họ dễ dàng lấy được điểm cao.
Họ có thể dễ dàng viết hàng chục dòng về quá trình giải quyết vấn đề khiến cô choáng váng.
Điểm thi tuyển của cô rất kém, nên chỉ có thể vào đại học bằng cách theo con đường nghệ thuật. Hầu như tất cả các bạn cùng lớp của cô đều là lý do này, chứ không phải ai cũng thật sự yêu thích nghệ thuật.
Tuy nhiên trong thời đại đó, học sinh, phụ huynh và thậm chí cả giáo viên đều có một số thành kiến với “học sinh nghệ thuật và học sinh thể thao”, ai cũng cảm thấy rằng họ sẽ không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức, nên mới áp dụng một số phương thức đi cửa phụ.
Đặc biệt, nếu học sinh nghệ thuật và học sinh thể thao không biết kiềm chế, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số tin xấu trong khuôn viên trường. Cứ mười câu chuyện phiếm trong trường, có tám đến chín chuyện liên quan đến bọn họ, do đó các học sinh bình thường đều coi bọn họ là “tai họa”.
Như thể chỉ cần đến gần bọn họ một chút thôi, thành tích sẽ bị tuột dốc.
Ngay cả những tên nam sinh thường hay tỏ tình với cô cũng là những học sinh thể thao không thích học tập hay những tên đầu gấu ham chơi ở trường.
Còn những chàng trai có thành tích thực sự tốt, bọn họ đều thổ lộ tình cảm với Tống Thời Vi.
Trong mắt người khác, cô giống như một nữ sinh thấp hèn, có thể thoải mái đồng ý với lời yêu đương.
“Du Huyền.”
Ngô Dư lại đi tới cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, nói đùa: “Cậu có hài lòng với anh chàng đẹp trai lớp 12A11 đó không? Mình có thể làm bà mai giúp hai người chuyển lời cho nhau.”
Du Huyền sửng sốt. Lớp 12A11 là lớp thực nghiệm Bồi Nguyên, những học sinh trong đó, đừng nói là trường đại học bình thường, do dù không thi đậu vào trường đại học trọng điểm thì hầu hết cũng có thể vào được những trường đại học dự án 211.
“Ngô Dư, cậu chắc chắn chứ?”
Du Huyền chớp chớp đôi lông mi dài của mình, phía sau có quá nhiều người, vừa rồi cô vẫn chưa nhìn rõ.
“Chắc chắn là cậu ta!”
Cô gái tên Ngô Dư này nói với giọng vô cùng thuyết phục: “Lúc đó mình còn xin lỗi giúp cậu nữa mà, nên ấn tượng khá mạnh. Tuy nhiên, tóc cậu ta lúc đó dài hơn, bây giờ đã cắt ngắn.”
Ngô Dư suy nghĩ một chút, cô không ngại dài dòng, nói thêm một câu đánh giá riêng: “Thật ra cậu ta khá thích hợp để tóc ngắn, đẹp trai hơn nhiều so với tóc dài.”
“Kỳ lạ, không phải Tống Thời Vi học lớp 12A11 sao?”
Du Huyền có chút bối rối: “Tại sao cậu ta không tỏ tình với Tống Thời Vi?”
“Này!”
Ngô Dư nghe xong cảm thấy không vui, bĩu môi nói: “Ai cũng nói Tống Thời Vi là hoa khôi của trường, nhưng đó chẳng phải do thành tích của cậu ta tốt, nhà lại có điều kiện à. Mình thấy cậu còn xinh hơn Tống Thời Vi. Cái tên nam sinh của lớp thực nghiệm kia đặc biệt tìm đến cậu để bắt chuyện là minh chứng tốt nhất!”
Lúc này, hiệu trưởng Hạ Dũng đã nói xong bài phát biểu đầy nhiệt huyết của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, đến lượt Đặng Thiến - đại diện các học sinh cuối cấp ba - tiến hành tuyên thệ.
“Các bạn học sinh và những chiến hữu thân mến, mười năm đèn sách, ba năm khổ luyện, tương lai đề tên bảng vàng…”
Đặng Thiến cũng cầm giấy A4 lên phát biểu, đọc một câu khẩu hiệu nhiệt huyết và ngượng ngùng, mọi người cũng hô khẩu hiệu tương tự.
Lúc đầu mọi chuyện đều ổn, nhưng khi quá trình tuyên thệ diễn ra, khung cảnh dần dần mất kiểm soát. Một số bạn học cảm tính đã hét lên, cảm động đến mức bản thân rơi lệ.
Tất nhiên đây không phải là kiểu làm màu.
Ngoại trừ Trần Trứ, thanh xuân của ai cũng chỉ có một lần. Tiếng khóc của mọi người không chỉ bao gồm ký ức về ba năm nhàm chán này, mà còn cả nỗi lo lắng được giải phóng dưới áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tất nhiên, cũng có một số học sinh ỉu xìu không có chút hứng thú nào. Họ biết rằng mình không có hy vọng vào đại học, và cảm thấy rất khó xử trong một môi trường như vậy.
Tuy nhiên, hầu hết các học sinh vẫn hét lên như bình thường. Họ không quá phấn khích cũng như không mất tập trung, mà chỉ thực hiện quá trình ấy như thể đó là một nhiệm vụ.
Dù sao sân trường cũng đã loạn rồi, nhân cơ hội này, Du Huyền quay người nhìn lại, cuối cùng cũng có chút ký ức về Trần Trứ.
“Cậu ta quả đúng là học sinh lớp 12A11.”
Du Huyền thầm nghĩ.
“Như thế nào?”
Ngô Dư lại đi tới, cười ngọt ngào nói: “Không phải cậu thường hay phàn nàn rằng những tên đến tỏ tình với cậu lần nào cũng toàn là học sinh chót bảng à, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có một anh chàng đẹp trai của lớp thực nghiệm tỏ tình với cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Huyền là một học sinh mỹ thuật, nhưng chính vì là học sinh mỹ thuật nên cô luôn cảm thấy những học sinh đạt điểm cao thực sự rất tuyệt vời.
Trong mắt cô, những công thức toán học và ký hiệu vật lý mà cô không tài nào hiểu nổi lại là những công cụ biết nghe lời giúp họ dễ dàng lấy được điểm cao.
Họ có thể dễ dàng viết hàng chục dòng về quá trình giải quyết vấn đề khiến cô choáng váng.
Điểm thi tuyển của cô rất kém, nên chỉ có thể vào đại học bằng cách theo con đường nghệ thuật. Hầu như tất cả các bạn cùng lớp của cô đều là lý do này, chứ không phải ai cũng thật sự yêu thích nghệ thuật.
Tuy nhiên trong thời đại đó, học sinh, phụ huynh và thậm chí cả giáo viên đều có một số thành kiến với “học sinh nghệ thuật và học sinh thể thao”, ai cũng cảm thấy rằng họ sẽ không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức, nên mới áp dụng một số phương thức đi cửa phụ.
Đặc biệt, nếu học sinh nghệ thuật và học sinh thể thao không biết kiềm chế, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số tin xấu trong khuôn viên trường. Cứ mười câu chuyện phiếm trong trường, có tám đến chín chuyện liên quan đến bọn họ, do đó các học sinh bình thường đều coi bọn họ là “tai họa”.
Như thể chỉ cần đến gần bọn họ một chút thôi, thành tích sẽ bị tuột dốc.
Ngay cả những tên nam sinh thường hay tỏ tình với cô cũng là những học sinh thể thao không thích học tập hay những tên đầu gấu ham chơi ở trường.
Còn những chàng trai có thành tích thực sự tốt, bọn họ đều thổ lộ tình cảm với Tống Thời Vi.
Trong mắt người khác, cô giống như một nữ sinh thấp hèn, có thể thoải mái đồng ý với lời yêu đương.
“Du Huyền.”
Ngô Dư lại đi tới cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, nói đùa: “Cậu có hài lòng với anh chàng đẹp trai lớp 12A11 đó không? Mình có thể làm bà mai giúp hai người chuyển lời cho nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro