Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 65
2024-10-07 09:37:01
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Ba ngày sau, căn cứ Ám Nha.
Triệu Thanh cầm trong tay cốc trà dinh dưỡng ấm nóng, dựa vào khoang chữa bệnh, nâng tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm màn hình cảm ứng hiển thị các chỉ số và dữ liệu khác nhau trên đỉnh khoang.
Có một người đàn ông đang nằm hôn mê bên trong khoang chữa bệnh, dung mạo anh tuấn, dáng người hoàn mỹ, chỉ là sắc mặt nhìn qua tái nhợt, bộ dạng không sống được bao lâu.
Triệu Thanh sốt ruột dùng ngón tay nhấn nhấn lên màn hình cảm ứng, lật xem đường cong ghi chép số liệu những ngày qua, nhìn thế nào cũng đều như phải chuẩn bị cho Anh Vũ một cỗ quan tài tốt.
Anh lại nhấp một ngụm trà dinh dưỡng, nghiêng người nhìn chiến y Bồ Câu Trắng bên cạnh hỏi: “Cậu ấy cần bao lâu mới có thể tỉnh lại?”
Tiêu Đàm đang điều chế thuốc bổ cho Triệu Thanh, nghe vậy tức giận trả lời: “Anh phải hỏi là y khi nào có thể tắt thở.”
Triệu Thanh nhíu nhíu mày, đáp: “Trước khi trở về rõ ràng rất tốt, cậu ấy còn đối đầu với vài tên lính vũ trang cấp A hơn nữa còn đánh thắng, trước khi tôi kịp mở miệng chất vấn cậu ấy vẫn luôn tỉnh táo.”
Tiêu Đàm nhướng mắt nói: “Kia chẳng lẽ là bị anh chất vấn dọa sợ cho ngất đi rồi?”
Triệu Thanh khẽ gật đầu, cảm thấy có lý: “Cũng không phải không có khả năng này.”
Tiêu Đàm tức xịt khói, nói: “Đoàn trưởng, Anh Vũ chính là tên phản bội, y phản bội Ám Nha, phản bội anh, cũng phản bội tất cả chúng ta, người như vậy sao có thể sẽ sợ hãi một lời chất vấn của anh chứ? Lúc ấy nếu y có thể phản ứng lại thì nhất định sẽ lập tức chạy trốn.”
Triệu Thanh đặt chiếc cốc lên bàn, đầu ngón tay xẹt qua con dao găm đen nhánh được lấy từ trên người Anh Vũ, âm thanh hơi khàn nói: “sao cậu biết y phản ứng không kịp? Có thể sử dụng dao găm cắt từng nhát từng nhát lên người mà không hề chậm chạp như vậy, tôi thấy hành động của y là thật sự nhanh nhạy.”
Tiêu Đàm không khỏi liếc nhìn những vết thương kinh khủng trên người Anh Vũ, mặc dù đoàn trưởng cũng bị trọng thương, nhưng bị người tra tấn và tự mình ra tay lại là hai loại khái niệm khác nhau, hắn thở dài: “Người tên Quân Thái Bạch kia có nói gì không?”
Triệu Thanh nói: “Lăn qua lộn lại cũng chỉ nói vài lời ngắn ngủi, nói bọn họ từ nhỏ đã bị dùng thuốc, thuốc giải đã nhờ người nghiên cứu chế tạo, người liên hệ là người chúng ta đã gặp qua tên thật là Tần Vũ, tức sát thủ K, chỉ là còn cần thêm một ít thời gian.”
Anh gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, từng câu từng chữ thuật lại: “Bởi vì lượng thuốc chúng tôi tiêm vào ít hơn rất nhiều so với lượng thuốc trên người Tô Việt, cho nên dựa theo thời gian tính toán, sau khi chúng tôi ngừng dùng thuốc, chúng tôi vẫn có thể sống sót cho đến ngày thuốc giải được chế tạo, người đồng đội khác của chúng tôi là Hà Ngôn một thời gian nữa sẽ đưa thuốc giải đến, nhưng Tô Việt đã chịu không nổi, y hoàn toàn chống chịu đến cực hạn rồi.”
Triệu Thanh cười cười, ý cười lại không hiện nơi đáy mắt, anh nói: “Người nọ sau khi nói xong còn không tình nguyện mà trừng mắt với tôi, cứ như thể nếu Anh Vũ không đến cứu tù binh, không ra tay trước với Bộ vũ trang, thì sẽ có cơ hội sống tạm đến ngày thuốc giải được chế tạo ra vậy.”
Tiêu Đàm đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Đoàn trưởng, chuyện này không liên quan đến anh, nếu bàn về tên đầu sỏ gây tội, thì cũng nên là do Bộ vũ trang chịu trách nhiệm, Anh Vũ là nằm vùng do bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra, chúng ta cũng chỉ là người bị hại.”
Triệu Thanh không có ý nhận lỗi, anh đáp: “Tôi cũng muốn kêu oan với hắn, lại dùng quy tắc Ám Nha nghênh đón người mới tới, nhưng nhìn hốc mắt đỏ hoe của thiếu niên kia, như một chú chó con bị vứt bỏ, liền không nỡ xuống tay, dù sao hắn cũng là nhân chứng quan trọng, cần phải mang đến Liên Minh Tinh Tế để bên đó lấy lời khai.”
Tiêu Đàm nhớ đến cảnh tượng ngày đó đoàn trưởng trở về, sau khi nhận được tin nhắn cá nhân của đoàn trưởng, vốn chuẩn bị phân ra một nhóm người di dời căn cứ, lưu lại một đường lui, một nhóm người khác sẽ được ăn cả ngã về không, liều mạng nghĩ cách cứu viện, binh đoàn Ám Nha tức khắc sôi trào, mặc kệ tin tức là thật hay giả, bọn họ đều đã sẵn sàng nghênh đón hoặc nghênh chiến.
Không ngờ buổi tối hôm đó thật sự chờ được một chiếc phi thuyền chở đoàn trưởng về, mọi người vừa mừng vừa hãi. Bọn họ mừng vì đoàn trưởng còn sống, tuy rằng cả người là một mớ hỗn độn, như tắm trong máu, nhưng không thiếu tay gãy chân, cũng không chịu vết thương trí mạng nào, bọn họ hãi là vì đoàn trưởng không chỉ thành công thoát khỏi nhà tù Bộ vũ trang, mà còn đích thân bắt được tên phản bội kia mang về?
Tên Anh Vũ kia được Bộ vũ trang âm thầm cắt cử đến đây, thuận lợi xâm nhập vào lính đánh thuê Ám Nha với tư cách nằm vùng, lúc này đang bị đoàn trưởng xách xuống phi thuyền, ngã trước mặt nhưng người lính đánh thuê.
Tiêu Đàm trước tiên vọt đến bên người Triệu Thanh, tiến hành cấp cứu trị liệu, Diều Hâu và Kim Điêu cũng vây quanh lại, Họa Mi phụ trách điều hành hiện trường, ngăn chặn mối đe dọa bị bám đuôi, Khổng Tước nhìn Anh Vũ nằm trên đất không biết sống chết, lẽ ra trong lòng nên cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng không hiểu sao có chút hụt hẫng.
Đã từng là anh em, đồng đội cũ, kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ từng cảnh tượng đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, quá khứ như một phát súng, bắn thẳng vào trái tim người không thương tiếc, khi bọn họ phát hiện Anh Vũ là nằm vùng đã có bao nhiêu căm phẫn, tức giận, hiện tại nhìn thấy kết cục của Anh Vũ lại có bấy nhiêu trầm mặc, im lặng.
Lúc này một người lính đánh thuê thân hình cao lớn trong đám người đi ra, Đỗ Quyên ngồi xổm xuống, xem xét hơi thở Tô Việt, ngẩng đầu nói: “Y còn chưa chết.”
Khổng Tước ngẩn người, đoàn trưởng đặc biệt mang người sống trở về, cho bọn hắn xuống đao xả giận hả?
Đỗ Quyên cũng nghĩ như vậy, hắn do dự một chút, hình như có chút không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Đoàn trưởng, người này nhốt vào thủy lao, vẫn là ném vào lồng gai?”
Triệu Thanh đang được Tiêu Đàm cẩn thận băng bó miệng vết thương, anh nghe vậy thấp giọng cười nham hiểm, nói: “Đối với kẻ phản bội lòng lang dạ sói, thủy lao rất thích hợp, lồng sắt cũng không tồi, chỉ là tạm thời không dùng được.”
Anh Vũ hơi thở mỏng manh với vô số vết thương, chỉ sợ không chịu nổi một đêm ở nơi đó.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Các lính đánh thuê lo lắng cùng lúc nhìn đoàn trưởng, cũng dùng ánh mắt khó có thể miêu tả quét về phía nam nhân trên mặt đất, bọn họ chờ đợi đoàn trưởng hạ lệnh, là giết chết nằm vùng, vẫn là nghiêm hình tra tấn? Là muốn nhanh chóng lấy máu tế trời, hay là muốn chậm rãi hành hạ?
Không ngờ sau khi Triệu Thanh cầm máu xong, câu đầu tiên nói ra lại là: “Đem y về, nhốt vào khoang chữa bệnh.”
Tiêu Đàm: “?”
Nhóm lính đánh thuê: “?”
Khoang chữa bệnh là nơi nhốt người sao?
Quân Thái Bạch đang muốn tiến lên liều chết bảo vệ Tô Việt, nghe vậy chậm rãi lén lút rụt chân về, Ám Nha có lẽ thật sự tốt hơn Bộ vũ trang một chút, ít nhất sẽ không giống qua khứ lúc Tô Việt hôn mê đem y ấn nước lạnh cho tỉnh, cũng sẽ không dùng đau đớn kịch liệt đau đớn kích thích y khôi phục thần trí.
Tiêu Đàm nhịn khỏi xác nhận lại: “Anh muốn chữa trị cho y?”
Triệu Thanh nâng mắt, nói: “Nhốt vào sau đó tiện tay chữa trị cũng được, nhưng chủ yếu là giam giữ.”
Tiêu Đàm cao giọng: “Anh còn muốn cứu y??”
Triệu Thanh lạnh lùng cười một tiếng, anh không chút để ý mà nói: “Lần này có thể chạy ra là bởi vì Anh Vũ và Bộ vũ trang xảy ra mâu thuẫn nội bộ, y thả tôi chạy sau đó quay lại căn cứ Bộ vũ trang chiến đấu.”
Mọi người ồ lên, Anh Vũ không chỉ phản Ám Nha, còn phản Bộ vũ trang, lại còn dưới mi mắt Thiên Tinh đế quốc dời sông lấp biển? Đây không phải lập công, đây là đang liều mạng!
Kim Điêu không thể tin hỏi: “Đây là âm mưu gì, Anh Vũ rốt cuộc là người gì của bên kia? Y cùng Ám Nha có thù oán sao, hay là có thù oán với Bộ vũ trang? Tôi có chút không hiểu được.”
Diều Hâu cũng không rõ, hắn thở dài nói: “Đều đã đi đến bước này, y là gì của bên kia không quan trọng, quan trọng y là do quân địch phái đến nằm vùng, là một tên phản bội đâm sau lưng binh đoàn.”
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, việc Anh Vũ ẩn trong nhiều năm trong Ám Nha là sự thật, giấu giếm thân phận mưu đồ gây rối là sự thật, liên lụy đoàn trưởng bị bắt chịu hình, suýt chút nữa bỏ mạng lại càng chắc chắn là sự thật, chỉ bấy nhiêu hành vi phạm tội đó đã đủ bị phán xử tử hình.
Khổng Tước chân thành kiến nghị: “Nếu không thì chờ Anh Vũ tỉnh lại, hỏi y cho rõ nguyên nhân?”
Kim Điêu cảm thấy có thể, hắn có chút tò mò.
Diều Hâu cũng cảm thấy không thành vấn đề, hỏi rõ ràng cũng tốt, tránh cho có tai hoạ ngầm.
Đỗ Quyên chủ động nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị chút dụng cụ tra tấn, loại sẽ không làm chết người, tránh cho Anh Vũ lập tức bị duỗi thẳng cẳng.”
Tiêu Đàm: “......”
Tiêu Đàm: “Ý các anh là tôi đem y trị thương trước, sau khi tỉnh lại sẽ kéo xuống thẩm vấn?”
Đỗ Quyên sờ sờ đầu, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tiêu Đàm ánh mắt lạnh lùng nhìn đồng đội, lại hận rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Thanh, hắn hung tợn nói: “Còn không đem người vào đi, chậm thêm chút nữa đừng nói khoang trị liệu, quan tài đều phải mua loại đóng sẵn chứ không có thời gian cân nhắc phù hợp hay không đâu.”
Nhưng mọi người đều cho rằng Anh Vũ rất nhanh sẽ tỉnh lại, sau đó đối mặt với chất vấn mưa rền gió dữ của bọn họ, kết quả ba ngày trôi qua, bên trong khoang chữa bệnh nam nhân vẫn như cũ cận kề cái chết, thỉnh thoảng khhoang chữa bệnh sẽ lóe lên đèn đỏ cảnh báo tình trạng nguy kịch.
Những cơn giận tích tụ bị ánh sáng đèn cảnh báo hết lần này đến lần khác lóe lên làm cho dập tắt, người sống còn có thể so đo, người chết rồi thì dây dưa cái gì? Ngay cả Tiêu Đàm cũng nhịn không được bắt đầu thông qua Quân Thái Bạch liên hệ bên phía Tần Vũ, xem xem rốt cuộc là thuốc gì có thể hành hạ Anh Vũ thành dáng vẻ này.
Triệu Thanh bị thương rất nặng, nhưng anh không nằm vào khoang chữa bệnh, thay vào đó mỗi ngày sau khi được y tá điều trị cơ bản, sẽ dạo bước đến bên Anh Vũ, liền lôi đả bất động mà dạo bước lại đây anh vũ bên này đi bộ, nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng khoang chữa bệnh.
Tiêu Đàm xoa xoa giữa mày, nói: “Tôi đề nghị anh nghỉ ngơi trước một tuần, một tuần sau hoặc là tôi sẽ thông báo anh đến thẩm vấn người, hoặc là báo anh đến xem một màn hỏa táng, thế nào?”
Triệu Thanh thình lình hỏi: “Tình huống của y phức tạp như vậy sao?”
Tiêu Đàm thản nhiên nói: “Nếu trên người Anh Vũ không có vết thương tiềm ẩn nào khác, mà chỉ vì chịu di chứng của loại thuốc đặc biệt đó, cá nhân tôi cảm thấy, y ở trạng thái hôn mê sẽ thoải mái hơn nhiều so với tỉnh táo, đương nhiên nếu tiếp tục tình trạng như vậy tỷ lệ tử vong tăng cao rất nhiều.”
Triệu Thanh trầm giọng: “Cậu là sợ Anh Vũ bởi vì không chịu được đau đớn, mà tiếp tục tự mình hại mình sao?”
Tiêu Đàm gật đầu: “Tôi thấy y không thể chịu nổi nữa, nếu không sẽ không xuống tay tàn nhẫn đến thế, trong tình huống không ngừng xấu đi, y cuối cùng sẽ mất khống chế mà tự sát.”
Triệu Thanh nhìn khoang chữa bệnh thật lâu không nói gì, nửa ngày sau, mới cất giọng lạnh lùng nói: “Không ai thích chết trong mơ hồ, cũng không có ai thích được cứu một cách khó hiểu, dù y muốn chết, cũng phải tỉnh lại nói rõ ràng với tôi rồi mới chết.”
Tiêu Đàm thầm thở dài, hắn còn muốn nói gì đó, đột nhiên đèn xanh khoang chữa bệnh sáng lên, cửa khoang tự động mở ra.
Triệu Thanh nhanh chóng tiến lên vài bước, cúi người nhìn về phía nam nhân đang nằm, đáy mắt lạnh lùng vô tình của anh mang theo một tia rung động không dễ phát hiện. Anh nhìn thấy Anh Vũ chậm rãi mở hai mắt, ảnh ngược của anh phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm ấy, rõ ràng lại thấu triệt.
Tô Việt còn chưa hồi phục sau từng cơn từng cơn đau đớn như đập nát xương tủy, cậu hơi mê mang liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm nhận được tay chân đang bị trói chặt, tầm mắt dần dần tập trung vào khuôn mặt Triệu Thanh, cậu mới chậm rãi mở miệng với vẻ không chắc chắn:“ Đoàn trưởng? “
Triệu Thanh đơn giản trả lời: “Tỉnh rồi?”
Tô Việt theo bản năng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó phát hiện cả người bị trói đến chặt chẽ, hoàn toàn không thể động đậy, cậu bất đắc dĩ mà hỏi: “Đây là muốn tra tấn bức cung sao?”
Triệu Thanh cười lạnh, nói: “Không vội, trước tiên đổi một nơi khác đã.”
Tô Việt biết đây là muốn bắt đầu thẩm vấn, cũng không biết Quân Thái Bạch thế nào, dựa theo chế độ nghiêm ngặt của Ám Nha hẳn là sẽ không xuống tay với người vô tội, nhưng với tính cách tàn nhẫn của Quạ Đen một tên nằm vùng nguy hiểm sẽ không được buông tha.
Hao tốn nguồn lực y tế cứu cậu tỉnh lại là muốn làm gì? Những tài liệu cậu có đều đã đăng tải công khai, không che giấu bất kỳ bí mật gì, lúc này cậu đã là một người không còn bất cứ giá trị nào.
Tô Việt không rõ nguyên do, hắn cảm giác đối diện nhau như vậy, tránh cũng không thể tránh, bầu không khí có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi: “Đoàn trưởng muốn đem tôi đổi đến nơi nào, thủy lao? Lồng sắt? Băng phòng? Hố lửa?”
Triệu Thanh nhàn nhạt đáp: “Trên giường tôi.”
Tô Việt: “?”
Ba ngày sau, căn cứ Ám Nha.
Triệu Thanh cầm trong tay cốc trà dinh dưỡng ấm nóng, dựa vào khoang chữa bệnh, nâng tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm màn hình cảm ứng hiển thị các chỉ số và dữ liệu khác nhau trên đỉnh khoang.
Có một người đàn ông đang nằm hôn mê bên trong khoang chữa bệnh, dung mạo anh tuấn, dáng người hoàn mỹ, chỉ là sắc mặt nhìn qua tái nhợt, bộ dạng không sống được bao lâu.
Triệu Thanh sốt ruột dùng ngón tay nhấn nhấn lên màn hình cảm ứng, lật xem đường cong ghi chép số liệu những ngày qua, nhìn thế nào cũng đều như phải chuẩn bị cho Anh Vũ một cỗ quan tài tốt.
Anh lại nhấp một ngụm trà dinh dưỡng, nghiêng người nhìn chiến y Bồ Câu Trắng bên cạnh hỏi: “Cậu ấy cần bao lâu mới có thể tỉnh lại?”
Tiêu Đàm đang điều chế thuốc bổ cho Triệu Thanh, nghe vậy tức giận trả lời: “Anh phải hỏi là y khi nào có thể tắt thở.”
Triệu Thanh nhíu nhíu mày, đáp: “Trước khi trở về rõ ràng rất tốt, cậu ấy còn đối đầu với vài tên lính vũ trang cấp A hơn nữa còn đánh thắng, trước khi tôi kịp mở miệng chất vấn cậu ấy vẫn luôn tỉnh táo.”
Tiêu Đàm nhướng mắt nói: “Kia chẳng lẽ là bị anh chất vấn dọa sợ cho ngất đi rồi?”
Triệu Thanh khẽ gật đầu, cảm thấy có lý: “Cũng không phải không có khả năng này.”
Tiêu Đàm tức xịt khói, nói: “Đoàn trưởng, Anh Vũ chính là tên phản bội, y phản bội Ám Nha, phản bội anh, cũng phản bội tất cả chúng ta, người như vậy sao có thể sẽ sợ hãi một lời chất vấn của anh chứ? Lúc ấy nếu y có thể phản ứng lại thì nhất định sẽ lập tức chạy trốn.”
Triệu Thanh đặt chiếc cốc lên bàn, đầu ngón tay xẹt qua con dao găm đen nhánh được lấy từ trên người Anh Vũ, âm thanh hơi khàn nói: “sao cậu biết y phản ứng không kịp? Có thể sử dụng dao găm cắt từng nhát từng nhát lên người mà không hề chậm chạp như vậy, tôi thấy hành động của y là thật sự nhanh nhạy.”
Tiêu Đàm không khỏi liếc nhìn những vết thương kinh khủng trên người Anh Vũ, mặc dù đoàn trưởng cũng bị trọng thương, nhưng bị người tra tấn và tự mình ra tay lại là hai loại khái niệm khác nhau, hắn thở dài: “Người tên Quân Thái Bạch kia có nói gì không?”
Triệu Thanh nói: “Lăn qua lộn lại cũng chỉ nói vài lời ngắn ngủi, nói bọn họ từ nhỏ đã bị dùng thuốc, thuốc giải đã nhờ người nghiên cứu chế tạo, người liên hệ là người chúng ta đã gặp qua tên thật là Tần Vũ, tức sát thủ K, chỉ là còn cần thêm một ít thời gian.”
Anh gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, từng câu từng chữ thuật lại: “Bởi vì lượng thuốc chúng tôi tiêm vào ít hơn rất nhiều so với lượng thuốc trên người Tô Việt, cho nên dựa theo thời gian tính toán, sau khi chúng tôi ngừng dùng thuốc, chúng tôi vẫn có thể sống sót cho đến ngày thuốc giải được chế tạo, người đồng đội khác của chúng tôi là Hà Ngôn một thời gian nữa sẽ đưa thuốc giải đến, nhưng Tô Việt đã chịu không nổi, y hoàn toàn chống chịu đến cực hạn rồi.”
Triệu Thanh cười cười, ý cười lại không hiện nơi đáy mắt, anh nói: “Người nọ sau khi nói xong còn không tình nguyện mà trừng mắt với tôi, cứ như thể nếu Anh Vũ không đến cứu tù binh, không ra tay trước với Bộ vũ trang, thì sẽ có cơ hội sống tạm đến ngày thuốc giải được chế tạo ra vậy.”
Tiêu Đàm đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Đoàn trưởng, chuyện này không liên quan đến anh, nếu bàn về tên đầu sỏ gây tội, thì cũng nên là do Bộ vũ trang chịu trách nhiệm, Anh Vũ là nằm vùng do bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra, chúng ta cũng chỉ là người bị hại.”
Triệu Thanh không có ý nhận lỗi, anh đáp: “Tôi cũng muốn kêu oan với hắn, lại dùng quy tắc Ám Nha nghênh đón người mới tới, nhưng nhìn hốc mắt đỏ hoe của thiếu niên kia, như một chú chó con bị vứt bỏ, liền không nỡ xuống tay, dù sao hắn cũng là nhân chứng quan trọng, cần phải mang đến Liên Minh Tinh Tế để bên đó lấy lời khai.”
Tiêu Đàm nhớ đến cảnh tượng ngày đó đoàn trưởng trở về, sau khi nhận được tin nhắn cá nhân của đoàn trưởng, vốn chuẩn bị phân ra một nhóm người di dời căn cứ, lưu lại một đường lui, một nhóm người khác sẽ được ăn cả ngã về không, liều mạng nghĩ cách cứu viện, binh đoàn Ám Nha tức khắc sôi trào, mặc kệ tin tức là thật hay giả, bọn họ đều đã sẵn sàng nghênh đón hoặc nghênh chiến.
Không ngờ buổi tối hôm đó thật sự chờ được một chiếc phi thuyền chở đoàn trưởng về, mọi người vừa mừng vừa hãi. Bọn họ mừng vì đoàn trưởng còn sống, tuy rằng cả người là một mớ hỗn độn, như tắm trong máu, nhưng không thiếu tay gãy chân, cũng không chịu vết thương trí mạng nào, bọn họ hãi là vì đoàn trưởng không chỉ thành công thoát khỏi nhà tù Bộ vũ trang, mà còn đích thân bắt được tên phản bội kia mang về?
Tên Anh Vũ kia được Bộ vũ trang âm thầm cắt cử đến đây, thuận lợi xâm nhập vào lính đánh thuê Ám Nha với tư cách nằm vùng, lúc này đang bị đoàn trưởng xách xuống phi thuyền, ngã trước mặt nhưng người lính đánh thuê.
Tiêu Đàm trước tiên vọt đến bên người Triệu Thanh, tiến hành cấp cứu trị liệu, Diều Hâu và Kim Điêu cũng vây quanh lại, Họa Mi phụ trách điều hành hiện trường, ngăn chặn mối đe dọa bị bám đuôi, Khổng Tước nhìn Anh Vũ nằm trên đất không biết sống chết, lẽ ra trong lòng nên cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng không hiểu sao có chút hụt hẫng.
Đã từng là anh em, đồng đội cũ, kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ từng cảnh tượng đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, quá khứ như một phát súng, bắn thẳng vào trái tim người không thương tiếc, khi bọn họ phát hiện Anh Vũ là nằm vùng đã có bao nhiêu căm phẫn, tức giận, hiện tại nhìn thấy kết cục của Anh Vũ lại có bấy nhiêu trầm mặc, im lặng.
Lúc này một người lính đánh thuê thân hình cao lớn trong đám người đi ra, Đỗ Quyên ngồi xổm xuống, xem xét hơi thở Tô Việt, ngẩng đầu nói: “Y còn chưa chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Tước ngẩn người, đoàn trưởng đặc biệt mang người sống trở về, cho bọn hắn xuống đao xả giận hả?
Đỗ Quyên cũng nghĩ như vậy, hắn do dự một chút, hình như có chút không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Đoàn trưởng, người này nhốt vào thủy lao, vẫn là ném vào lồng gai?”
Triệu Thanh đang được Tiêu Đàm cẩn thận băng bó miệng vết thương, anh nghe vậy thấp giọng cười nham hiểm, nói: “Đối với kẻ phản bội lòng lang dạ sói, thủy lao rất thích hợp, lồng sắt cũng không tồi, chỉ là tạm thời không dùng được.”
Anh Vũ hơi thở mỏng manh với vô số vết thương, chỉ sợ không chịu nổi một đêm ở nơi đó.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Các lính đánh thuê lo lắng cùng lúc nhìn đoàn trưởng, cũng dùng ánh mắt khó có thể miêu tả quét về phía nam nhân trên mặt đất, bọn họ chờ đợi đoàn trưởng hạ lệnh, là giết chết nằm vùng, vẫn là nghiêm hình tra tấn? Là muốn nhanh chóng lấy máu tế trời, hay là muốn chậm rãi hành hạ?
Không ngờ sau khi Triệu Thanh cầm máu xong, câu đầu tiên nói ra lại là: “Đem y về, nhốt vào khoang chữa bệnh.”
Tiêu Đàm: “?”
Nhóm lính đánh thuê: “?”
Khoang chữa bệnh là nơi nhốt người sao?
Quân Thái Bạch đang muốn tiến lên liều chết bảo vệ Tô Việt, nghe vậy chậm rãi lén lút rụt chân về, Ám Nha có lẽ thật sự tốt hơn Bộ vũ trang một chút, ít nhất sẽ không giống qua khứ lúc Tô Việt hôn mê đem y ấn nước lạnh cho tỉnh, cũng sẽ không dùng đau đớn kịch liệt đau đớn kích thích y khôi phục thần trí.
Tiêu Đàm nhịn khỏi xác nhận lại: “Anh muốn chữa trị cho y?”
Triệu Thanh nâng mắt, nói: “Nhốt vào sau đó tiện tay chữa trị cũng được, nhưng chủ yếu là giam giữ.”
Tiêu Đàm cao giọng: “Anh còn muốn cứu y??”
Triệu Thanh lạnh lùng cười một tiếng, anh không chút để ý mà nói: “Lần này có thể chạy ra là bởi vì Anh Vũ và Bộ vũ trang xảy ra mâu thuẫn nội bộ, y thả tôi chạy sau đó quay lại căn cứ Bộ vũ trang chiến đấu.”
Mọi người ồ lên, Anh Vũ không chỉ phản Ám Nha, còn phản Bộ vũ trang, lại còn dưới mi mắt Thiên Tinh đế quốc dời sông lấp biển? Đây không phải lập công, đây là đang liều mạng!
Kim Điêu không thể tin hỏi: “Đây là âm mưu gì, Anh Vũ rốt cuộc là người gì của bên kia? Y cùng Ám Nha có thù oán sao, hay là có thù oán với Bộ vũ trang? Tôi có chút không hiểu được.”
Diều Hâu cũng không rõ, hắn thở dài nói: “Đều đã đi đến bước này, y là gì của bên kia không quan trọng, quan trọng y là do quân địch phái đến nằm vùng, là một tên phản bội đâm sau lưng binh đoàn.”
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, việc Anh Vũ ẩn trong nhiều năm trong Ám Nha là sự thật, giấu giếm thân phận mưu đồ gây rối là sự thật, liên lụy đoàn trưởng bị bắt chịu hình, suýt chút nữa bỏ mạng lại càng chắc chắn là sự thật, chỉ bấy nhiêu hành vi phạm tội đó đã đủ bị phán xử tử hình.
Khổng Tước chân thành kiến nghị: “Nếu không thì chờ Anh Vũ tỉnh lại, hỏi y cho rõ nguyên nhân?”
Kim Điêu cảm thấy có thể, hắn có chút tò mò.
Diều Hâu cũng cảm thấy không thành vấn đề, hỏi rõ ràng cũng tốt, tránh cho có tai hoạ ngầm.
Đỗ Quyên chủ động nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị chút dụng cụ tra tấn, loại sẽ không làm chết người, tránh cho Anh Vũ lập tức bị duỗi thẳng cẳng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Đàm: “......”
Tiêu Đàm: “Ý các anh là tôi đem y trị thương trước, sau khi tỉnh lại sẽ kéo xuống thẩm vấn?”
Đỗ Quyên sờ sờ đầu, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tiêu Đàm ánh mắt lạnh lùng nhìn đồng đội, lại hận rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Thanh, hắn hung tợn nói: “Còn không đem người vào đi, chậm thêm chút nữa đừng nói khoang trị liệu, quan tài đều phải mua loại đóng sẵn chứ không có thời gian cân nhắc phù hợp hay không đâu.”
Nhưng mọi người đều cho rằng Anh Vũ rất nhanh sẽ tỉnh lại, sau đó đối mặt với chất vấn mưa rền gió dữ của bọn họ, kết quả ba ngày trôi qua, bên trong khoang chữa bệnh nam nhân vẫn như cũ cận kề cái chết, thỉnh thoảng khhoang chữa bệnh sẽ lóe lên đèn đỏ cảnh báo tình trạng nguy kịch.
Những cơn giận tích tụ bị ánh sáng đèn cảnh báo hết lần này đến lần khác lóe lên làm cho dập tắt, người sống còn có thể so đo, người chết rồi thì dây dưa cái gì? Ngay cả Tiêu Đàm cũng nhịn không được bắt đầu thông qua Quân Thái Bạch liên hệ bên phía Tần Vũ, xem xem rốt cuộc là thuốc gì có thể hành hạ Anh Vũ thành dáng vẻ này.
Triệu Thanh bị thương rất nặng, nhưng anh không nằm vào khoang chữa bệnh, thay vào đó mỗi ngày sau khi được y tá điều trị cơ bản, sẽ dạo bước đến bên Anh Vũ, liền lôi đả bất động mà dạo bước lại đây anh vũ bên này đi bộ, nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng khoang chữa bệnh.
Tiêu Đàm xoa xoa giữa mày, nói: “Tôi đề nghị anh nghỉ ngơi trước một tuần, một tuần sau hoặc là tôi sẽ thông báo anh đến thẩm vấn người, hoặc là báo anh đến xem một màn hỏa táng, thế nào?”
Triệu Thanh thình lình hỏi: “Tình huống của y phức tạp như vậy sao?”
Tiêu Đàm thản nhiên nói: “Nếu trên người Anh Vũ không có vết thương tiềm ẩn nào khác, mà chỉ vì chịu di chứng của loại thuốc đặc biệt đó, cá nhân tôi cảm thấy, y ở trạng thái hôn mê sẽ thoải mái hơn nhiều so với tỉnh táo, đương nhiên nếu tiếp tục tình trạng như vậy tỷ lệ tử vong tăng cao rất nhiều.”
Triệu Thanh trầm giọng: “Cậu là sợ Anh Vũ bởi vì không chịu được đau đớn, mà tiếp tục tự mình hại mình sao?”
Tiêu Đàm gật đầu: “Tôi thấy y không thể chịu nổi nữa, nếu không sẽ không xuống tay tàn nhẫn đến thế, trong tình huống không ngừng xấu đi, y cuối cùng sẽ mất khống chế mà tự sát.”
Triệu Thanh nhìn khoang chữa bệnh thật lâu không nói gì, nửa ngày sau, mới cất giọng lạnh lùng nói: “Không ai thích chết trong mơ hồ, cũng không có ai thích được cứu một cách khó hiểu, dù y muốn chết, cũng phải tỉnh lại nói rõ ràng với tôi rồi mới chết.”
Tiêu Đàm thầm thở dài, hắn còn muốn nói gì đó, đột nhiên đèn xanh khoang chữa bệnh sáng lên, cửa khoang tự động mở ra.
Triệu Thanh nhanh chóng tiến lên vài bước, cúi người nhìn về phía nam nhân đang nằm, đáy mắt lạnh lùng vô tình của anh mang theo một tia rung động không dễ phát hiện. Anh nhìn thấy Anh Vũ chậm rãi mở hai mắt, ảnh ngược của anh phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm ấy, rõ ràng lại thấu triệt.
Tô Việt còn chưa hồi phục sau từng cơn từng cơn đau đớn như đập nát xương tủy, cậu hơi mê mang liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm nhận được tay chân đang bị trói chặt, tầm mắt dần dần tập trung vào khuôn mặt Triệu Thanh, cậu mới chậm rãi mở miệng với vẻ không chắc chắn:“ Đoàn trưởng? “
Triệu Thanh đơn giản trả lời: “Tỉnh rồi?”
Tô Việt theo bản năng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó phát hiện cả người bị trói đến chặt chẽ, hoàn toàn không thể động đậy, cậu bất đắc dĩ mà hỏi: “Đây là muốn tra tấn bức cung sao?”
Triệu Thanh cười lạnh, nói: “Không vội, trước tiên đổi một nơi khác đã.”
Tô Việt biết đây là muốn bắt đầu thẩm vấn, cũng không biết Quân Thái Bạch thế nào, dựa theo chế độ nghiêm ngặt của Ám Nha hẳn là sẽ không xuống tay với người vô tội, nhưng với tính cách tàn nhẫn của Quạ Đen một tên nằm vùng nguy hiểm sẽ không được buông tha.
Hao tốn nguồn lực y tế cứu cậu tỉnh lại là muốn làm gì? Những tài liệu cậu có đều đã đăng tải công khai, không che giấu bất kỳ bí mật gì, lúc này cậu đã là một người không còn bất cứ giá trị nào.
Tô Việt không rõ nguyên do, hắn cảm giác đối diện nhau như vậy, tránh cũng không thể tránh, bầu không khí có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi: “Đoàn trưởng muốn đem tôi đổi đến nơi nào, thủy lao? Lồng sắt? Băng phòng? Hố lửa?”
Triệu Thanh nhàn nhạt đáp: “Trên giường tôi.”
Tô Việt: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro