Trọng Sinh Tám Mốt Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc(Dịch)

Con Trai Phá Củ...

2024-11-21 08:37:32

Khi Lý Long và Đào Đại Cường dắt xe ngựa đến huyện, vẫn chưa đến giờ tan tầm.

"Đại Cường, chúng ta đến trạm thu mua bán sừng hươu trước, rồi mua chút đồ mang về nhà."

"Được." Đào Đại Cường tất nhiên không ý kiến gì, anh ta cũng muốn biết sừng hươu đó bán được bao nhiêu tiền.

Hai người đến trạm thu mua, Đào Đại Cường ở ngoài trông xe ngựa, Lý Long cầm sừng hươu đi vào trạm.

Trần Hồng Quân đã thu dọn đồ chuẩn bị tan tầm.

Nhìn thấy Lý Long đi vào, hơi bực bội, ai mà thiếu mắt thế, cứ đúng lúc tan tầm mới đến?

Nhưng nhìn thấy thứ Lý Long cầm trên tay, Trần Hồng Quân lập tức nở nụ cười trên mặt.

"Đồng chí trẻ... Ơ? Sáng nay cậu có đến đây không?"

"Vâng, chào đồng chí, tôi muốn hỏi các anh có thu mua sừng hươu này không?"

"Thu thu thu." Trần Hồng Quân thầm nghĩ mùa đông này vẫn còn chỉ tiêu chưa hoàn thành, thế này chẳng phải hàng đến rồi sao?

"Sừng hươu của cậu nhặt trong núi à?" Trần Hồng Quân bảo Lý Long đặt sừng hươu lên quầy, anh ta cầm cái nguyên vẹn lên xem: “Cũng được, cái này khá nguyên vẹn, cái này... hơi thiếu."

"Một cân thu bao nhiêu tiền?" Lý Long gấp gáp hỏi giá trước.

"Sừng hươu này chắc là rụng mùa thu năm ngoái, chất lượng vẫn khá." Trần Hồng Quân nói: “Một cân cho cậu ba đồng, không ít đâu."

"Được." Cái giá này cao hơn giá trong lòng Lý Long không ít, anh gật đầu nói: "Vậy lấy giá này đi."

Trần Hồng Quân lấy cân ra cân, nói: "Sáu cân bảy, tôi tính cho cậu, ba nhân bảy hai mươi mốt, ba nhân sáu mười tám, hai mươi đồng một hào, nào, cầm tiền cho kỹ."

Lý Long đếm lại tiền, cất đi.

"Chàng trai, sau này có gì tốt cứ mang đến, tôi cho giá tốt." Trần Hồng Quân thấy Lý Long định đi, vội nói: “Thứ hai tư sáu tôi đều có mặt."

"Được." Lý Long sảng khoái đồng ý, rồi đi ra ngoài.

Đi đến bên xe ngựa, Lý Long lấy ra một tờ năm đồng đưa cho Đào Đại Cường:

"Đại Cường, đây là chia cho mày. Lúc về, lại dỡ cho nhà mày ít gỗ."

"Anh Long, em không thể lấy." Đào Đại Cường lập tức đẩy tiền lại: “Em chỉ đi theo phụ giúp thôi, sao có thể lấy tiền của anh chứ?"

"Cầm lấy, đây là phần mày xứng đáng được hưởng." Lý Long không định chia cho Đào Đại Cường một nửa, như vậy không phải giúp anh ta mà là hại anh ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh Long, em thật sự không lấy..." Đào Đại Cường cũng từ chối rất kiên quyết: “Tiền này để vào tay em, cuối cùng chắc chắn vẫn bị cha em lấy mất."

"Vậy tao mua cho mày ít đồ nhé." Lý Long nghĩ cũng đúng, liền đổi ý: “Đồ mua rồi cha mày cũng không thể lấy đi được. Đúng rồi, mày không có găng tay, nhìn tay mày nứt nẻ kìa, đi, đến tòa nhà bách hóa mua cho mày đôi găng tay, về nói là tao mua cho mày, đừng để cha mày lại đưa cho anh mày."

Hai người dắt xe ngựa đến tòa nhà bách hóa, thấy sắp tan tầm rồi, Lý Long cũng không kịp chọn lựa, lấy một đôi găng tay bông có dây, không chia ngón, móc bốn đồng rồi đi ra.

"Mày đeo găng tay này vào, đừng đưa cho người khác." Lý Long đưa găng tay cho Đào Đại Cường: “Lúc về nhà, mày lấy một cân bánh vừng, rồi dỡ ít gỗ xuống, như vậy cha mày cũng không nói gì mày được."

"Được." Đào Đại Cường đeo găng tay vào, cảm thấy rất ấm áp.

Khi hai người dắt xe ngựa về đến đội sản xuất, mặt trời đã lặn.

Xe ngựa còn chưa đến nhà họ Lý, đã có không ít người nhìn thấy, đi theo xem.

"Ồ, Lý Long thật sự kéo gỗ về rồi!"

"Một xe củi này, cũng không ít đâu!"

"Nhìn qua chắc phải mấy trăm cân, có thể đốt được một hai tháng chứ?"

"Không ngờ thằng nhóc Lý Long cũng có tiến bộ!"

"Nhìn gỗ toàn là gỗ thông, đốt gỗ này phí quá!"

...

Lý Cường đang chơi đùa với con bò già trên đường, thấy Lý Long và Đào Đại Cường đánh xe ngựa về, chạy qua đi theo xe ngựa, Lý Long móc trong túi ra một cái bánh vừng đưa cho cậu, rồi bảo cậu chạy về báo tin cho Lý Kiến Quốc.

"Cha, cha! Chú con về rồi! Kéo cả một xe gỗ!" Lý Cường cầm bánh vừng cắn hai miếng chạy vào nhà: “Nhiều người đi theo lắm!"

Lý Kiến Quốc vội vàng đi ra, thấy Lý Long đã đánh xe đến cổng, anh ấy đợi Lý Long đánh xe vào sân, hỏi:

"Trên đường đi cũng thuận lợi chứ?"

"Rất thuận lợi." Lý Long cười nói: “Còn có thu hoạch khác nữa."

"Thu hoạch khác?" Lý Kiến Quốc đánh giá Lý Long từ trên xuống dưới, lại nhìn Đào Đại Cường, không thấy hai người bị thương mới yên tâm: “Thu hoạch gì?"

"Xoay được một con cừu chết cóng về." Lý Long đưa dây cương ngựa cho Đào Đại Cường, chỉ vào trong xe ngựa nói: "Có thể ăn thịt được mấy ngày."

"Cừu chết cóng?" Lý Kiến Quốc còn định hỏi, thấy nhiều người vây quanh ngoài sân, có người đã vào xem náo nhiệt, lao nhao hỏi Lý Long gỗ này kéo từ đâu về, kéo thế nào, liền hô lên:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng hỏi nữa, giúp dỡ gỗ xuống rồi nói sau!"

Người đến không ít, mọi người hì hục, rất nhanh đã dỡ gỗ xuống, Lý Long tranh thủ đưa túi đồ cho Lý Cường, bảo cậu mang vào nhà.

Lý Cường trước đó đã thấy Lý Long lấy bánh vừng từ trong túi này, lập tức xách túi vào nhà, đưa cho mẹ.

Gỗ dỡ xuống chất đống ở góc sân chỗ để củi, Lý Long gọi:

"Để lại ba cây gỗ, phải kéo sang nhà Đại Cường."

"Còn cho cả Đại Cường nữa, Lý Long đúng là nghĩa khí."

"Ơ? Đó là cừu à?" Có người mắt tinh, nhìn thấy con cừu chết cóng dưới đống gỗ.

"Ừ, cừu, nhặt được một con cừu chết cóng trong núi." Lý Long nói.

"Nhặt được?" Chị dâu cả Lục kinh hô: "Vận may cũng tốt quá nhỉ? Nhưng không phải cừu chết vì trúng độc đấy chứ?"

"Khó nói lắm."

Nhiều người đứng xem lộ vẻ ghen tị, một số người thì ác ý suy đoán nguyên nhân cái chết của con cừu.

Cừu không lớn, không tiện chia cho mọi nhà, Lý Kiến Quốc bảo Lý Long và Đào Đại Cường vào nhà nghỉ ngơi, anh ấy trước tiên đi cất xe ngựa đã.

Lý Long lắc đầu nói:

"Anh, trước tiên em đưa gỗ sang nhà Đại Cường đã, rồi trả xe ngựa."

Lý Kiến Quốc biết đây là lẽ phải, cũng không ngăn cản, anh ấy còn phải xử lý con cừu chết cóng kia.

Những người khác thấy không còn gì náo nhiệt để xem nữa, lục tục giải tán. Lý Long vào nhà, lấy một cân bánh vừng ra, nhét vào tay Đào Đại Cường, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Dỡ gỗ xuống nhà Đào Đại Cường xong, Lý Long đi trả ngựa ở trạm ngựa, rồi mới về nhà.

"Tiểu Long, con cừu này thật sự là nhặt được à?" Lý Kiến Quốc lo lắng hỏi.

Lý Quyên và Lý Cường mắt chòng chọc nhìn túi bánh vừng, không để ý.

"Không phải, em bán da chuột nước, mua 5 đồng trà và muối, lên núi đổi với người chăn cừu." Lý Long nói nhỏ: “Con cừu này mấy hôm trước ở trên núi tuyết lớn, chết cóng ở chỗ người chăn cừu, mới chết ba năm ngày, còn tốt lắm!"

"Vậy thì tốt," Lý Kiến Quốc yên tâm: “Đợi tan ra anh lột da cừu, thịt đó phải lấy một ít cho nhà Đại Cường."

"Ừ, lấy một cái chân là được rồi." Lý Long gật đầu: “Cái nhà đó... một cái chân là đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tám Mốt Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc(Dịch)

Số ký tự: 0