Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 2
Giản Diệc Dung
2024-07-15 10:51:24
Khương Họa nắm tay đệ đệ đi về phía xe ngựa của Khương phủ đến đón, lão quản gia liền tiến lên.
"Cô nương, người, người đó giờ có tốt không?” - Hai tay của Trịnh quản gia có hơi run lên, hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Khương Họa từ trên xuống dưới, thấy tinh thần của nàng rất tốt, bấy giờ mới đưa mắt nhìn sang Khương Trừng bên cạnh, "Đây là tiểu công tử đúng không? Lúc đi còn phải để người khác bế, giờ đã lớn thế rồi".
"Trịnh bá" - Khương Họa làm nửa lễ: "sao lại phiền bác đích thân đến...".
Chưa kịp dứt lời, tình hình trên bến tàu đột nhiên thay đổi.
“Thái tử điện hạ giá lâm...” - Giọng nói lanh lảnh của tiểu nội thị vang vọng khắp bến tàu.
Một toán thị vệ mặc nhuyễn giáp ngẩng đầu ưỡn ngực xông vào bến tàu, đôi ủng nện xuống đất, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên như nhịp trống, “thùng thùng thùng”, như giẫm vào lòng người. Đội thị vệ này ai ai cũng khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, trên thắt lưng đeo kim đao, oai phong lẫm liệt, trên vai khoác áo choàng đen, trên áo choàng có hai đám gì đó thêu bằng chỉ bạc, hình như là mây uốn lượn.
Khương Họa không nhìn rõ trên áo choàng thêu cái gì đã vội vàng quỳ trên mặt đất cùng đám người. Một tay nàng đặt lên lưng Khương Trừng không cho cậu tùy tiện đứng dậy, vội nhỏ giọng dặn: "Cúi đầu đi, đừng nhìn lung tung!".
Cho dù là ở kinh thành, cũng chẳng mấy ai từng thấy Thái tử điện hạ cao xa khó với. Người trên bến tàu đều quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu không dám phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng không nhịn được mà thả chậm lại, có người nhát gan đã run rẩy toàn thân...
Nhất thời, bến tàu sôi động trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân "thùng thùng" của những thị vệ đeo kim đao phát ra, khi những thị vệ này dừng lại thì khung cảnh hoàn toàn im lặng.
Đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khương Họa cúi đầu, thầm nghĩ không biết Thái tử Tiêu Quyết sao lại tới bến tàu này.
Mặc dù nàng đã rời khỏi kinh thành được sáu năm, nhưng cũng không phải là không biết gì về tình hình của kinh đô.
Biên quan không có chiến tranh, Hoàng đế ngồi vững trong cung, trên đời này còn có ai xứng được Thái tử điện hạ đích thân chào đón?
Huống chi, nghe nói Thái tử Tiêu Quyết từ nhỏ đã ốm yếu, ít khi xuất hiện trước quần chúng, cũng chưa từng dự yến tiệc nào. Các thái y trong triều cũng không dám nói ra trước mặt Hoàng đế, nhưng lại có tin đồn ở Viện Thái Y rằng Thái tử Tiêu Quyết sẽ không thể sống được đến lúc cập quan*.
*Cập quan: ý chỉ con trai đủ tuổi hai mươi.
Tiêu Quyết năm nay đã mười chín tuổi, nếu nói vậy thì y chỉ còn một năm tuổi thọ nữa.
Một Thái tử sắp bệnh chết lại đi tới bến tàu người đến người đi này làm gì?
Trong lòng Khương Họa khó hiểu, đang cân nhắc trước cảnh tượng dị thường này, lại không để ý có người dừng trước mặt mình, mãi đến khi Khương Trừng bất an huých lên cánh tay nàng, nàng mới chợt nhận ra trên mặt đất đá xanh xuất hiện một đôi ủng đen thêu hoa văn hình mây bằng chỉ vàng trước mắt.
Khương Họa giật mình, vô thức muốn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa chuyển từ ủng đen đến góc cẩm bào màu đỏ tươi thì chợt nhận ra trước mặt là ai, lại vội vàng cúi đầu xuống, hai tay khẽ dùng sức, ấn mạnh lưng Khương Trừng.
“Thái tử điện hạ truy bắt khâm phạm triều đình, tất cả mọi người ở yên tại chỗ không được nhúc nhích!” - Thị vệ hét lớn một tiếng, trên bến tàu tức thì vang lên tiếng hít thở mạnh và tiếng nghị luận trầm thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc đè nén của đứa bé bị che miệng lại.
Đứng trước mặt Khương Họa, Tiêu Quyết chỉ có thể nhìn thấy thân hình thấp bé, duyên dáng và tinh xảo, được bọc trong một chiếc áo choàng màu hồng anh đào. Vòng eo nàng thon thả bằng nắm tay, bởi vì tư thế quỳ gối, bờ mông mềm mại đệm lên giày thêu màu vàng nhạt...
Hắn nghĩ đến kiếp trước, khi đó nàng vẫn là Lương đễ của Đông cung, những lúc vui vẻ trên giường, có đôi khi nàng quỳ xuống trước mặt hắn, còn hắn ở sau lưng nàng...
Miệng Tiêu Quyết khô khốc một trận, hầu kết bất giác lăn lộn.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương gặp mình, hắn không muốn sự thất thố của mình làm nàng sợ hãi. Đôi mắt sâu của hắn dời đi, quét qua vòng eo thon thả của nàng rồi lên trên, một vài viên ngọc trai mềm mại và bóng bẩy được xâu lại điểm xuyết lên mái tóc đen tuyền mềm mượt của nàng.
Bởi vì cúi đầu, nàng lộ ra cái gáy mảnh khảnh, tuyết trắng như kem, còn có sức hấp dẫn hơn cả hạt ngọc xinh đẹp.
Tiêu Quyết cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gáy trắng ngần.
Khương Họa không biết Thái tử đang làm gì trước mặt nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn đang nhìn nàng, ánh mắt hắn khiến nàng nhớ đến người trong tửu lâu vừa rồi. Chẳng lẽ là người đã nhìn nàng trong tửu lâu đó cũng là vị Thái tử điện hạ này?
Hắn muốn làm gì?
Ở bản thân có gì đáng để Thái tử mưu đồ?
Người của hoàng thất ngày nay đã tàn lụi, dưới Thái hậu chỉ còn lại hai anh em là Hoàng đế và Trưởng công chúa Bình Dương, và dưới gối Hoàng đế cũng chỉ có hai hoàng tử, một là Thái tử Tiêu Quyết, còn lại là Nhị hoàng tử Tiêu Dân, kém Thái tử nửa tuổi. Mẫu phi của Nhị hoàng tử sớm thệ, được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ.
Thái hậu...
Hoàng đế hiện tại không phải con ruột của Thái hậu mà là do Thái hậu nuôi nấng. Con ruột của Thái hậu chỉ có một người con gái duy nhất là Trưởng công chúa Bình Dương.
Vị Trưởng công chúa Bình Dương này là mẹ cả của nàng.
Khương Họa nhanh chóng nghĩ lại, cảm thấy như đã tìm được nguyên nhân tại sao Thái tử lại để ý đến nàng. Mẹ ruột của mẹ cả của nàng, cũng chính là Thái hậu, trước đã nuôi nấng đương kim Hoàng đế, giờ lại nuôi dưỡng Nhị hoàng tử. Phải chăng Nhị hoàng tử uy hiếp đến địa vị của Thái tử?
Khương Họa càng cảm thấy trong lòng thêm bất an.
Khi nàng rời kinh thành sáu năm trước, phụ thân và Trưởng công chúa chưa kết hôn, nàng cũng chưa từng gặp qua Trưởng công chúa Bình Dương, cũng chưa từng gặp Thái hậu, chắc không phải Thái tử muốn lợi dụng mình đến gần Thái hậu. Nói cho cùng, đối với Thái hậu mà nói, nàng chỉ là một thứ nữ không hề gây chú ý chút nào, có thể Thái hậu hoàn toàn không biết trên đời còn có một người như mình cũng nên.
Rốt cuộc Thái tử muốn làm gì?
Hoàng đế hiện tại sức khỏe rất tốt, có lẽ có thể ngồi trên ngai vàng thêm mười, hai mươi năm nữa, nhưng Thái tử sắp qua đời, hoàn toàn không thể chờ đến ngày kế vị ngai vàng. Vậy hắn cần gì phải lo về Nhị hoàng tử?
Hay là, Thái tử hoàn toàn không đến vì mình, hắn thực sự đến để truy bắt khâm phạm triều đình, chẳng qua là tình cờ gặp nàng mà thôi?
Trái tim của Khương Họa đập loạn nhịp, dưới cái nhìn chăm chú của Thái tử Tiêu Quyết, nàng như có gai ở trên lưng, tấm lưng chậm rãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tiêu Quyết thấy cơ thể của cô gái nhỏ dần căng thẳng, giống như một sợi dây cung đang căng ra. Hắn cảm thấy nếu mình búng một ngón tay vào đầu nàng cũng có thể đánh gục nàng.
Một cô gái nhút nhát và thích suy nghĩ lung tung.
Tiêu Quyết cuối cùng cũng rời mắt khỏi Khương Họa và nhìn Trịnh quản gia ở một bên: "Ngươi là ai? Hình như cô* đã từng gặp ở đâu rồi".
*cô: cách tự xưng của Thái tử
Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh quản gia thấy Thái tử điện hạ, song Trưởng công chúa cũng đã ở Khương phủ sáu năm rồi, cho nên ông lại không e sợ hoàng tộc cho lắm, chỉ cung kính đáp: "Hồi Thái tử điện hạ, lão nô này là quản gia của phủ Khương phò mã".
"Ồ..." - Thái tử gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Quý phủ của Khương Thị lang Bộ Lễ".
Dư quang nơi khóe mắt hắn nhìn về phía Khương Họa, thấy thân thể căng thẳng của nàng thật sự đã thả lỏng hơn chút.
Sớm chiều làm bạn ở kiếp trước, ngày nhớ đêm mong của kiếp này khiến hắn biết rõ tâm tư của tiểu cô nương như lòng bàn tay, có lẽ còn hiểu nàng hơn cả chính nàng.
Nghiêm túc mà nói, nàng là con gái của cô mẫu hắn, hắn xem như là biểu ca của nàng, nhưng hắn biết tiểu cô nương này rất ghét và căm hận tầng quan hệ này. Nếu hắn cứ bám víu vào mối quan hệ anh em họ này thì thể nào cũng bị cô gái nhỏ này hận lây cho xem.
Đồng thời, nàng không thích cách gọi "phủ Khương phò mã", nếu gọi là "phủ Khương thị lang" thì nàng còn có thể vui hơn một chút.
“Làm gì ở đây?” - Tiêu Quyết thờ ơ hỏi.
Trịnh quản gia không biết tại sao Thái tử lại để ý đến mình nhiều như vậy, vì vậy ông thầm nhủ với bản thân nên cẩn thận khi trả lời, đừng để Thái tử nghĩ rằng mình có quan hệ gì với khâm phạm triều đình. Ông chỉ vào Khương Họa và Khương Trừng, cẩn thận đáp lời: "Hồi Thái tử điện hạ, cô nương và tiểu công tử của quý phủ lão nô về kinh đô vào hôm nay, lão nô đặc biệt tới đón". Cô nương là nữ, công tử còn nhỏ, chắc hẳn sẽ chẳng có chút quan hệ nào với khâm phạm triều đình nhỉ.
Tiêu Quyết theo ngón tay ông nhìn về phía Khương Họa: "Thì ra là Khương cô nương, Khương công tử, vậy bình thân đi".
Khương Họa đứng lên, cúi đầu thật sâu thi lễ: "Khương Họa gặp qua Thái tử điện hạ".
Khương Trừng cũng đàng hoàng cúi đầu: "Khương Trừng gặp qua Thái tử điện hạ".
"Miễn lễ. Bến tàu lớn như vậy, cũng không biết sẽ lục soát bao lâu mới bắt được khâm phạm triều đình, ở đây rất lạnh, cô vào tửu lâu ngồi một lát." - Tiêu Quyết xoay người: "Hai người các ngươi … cũng đi theo đi".
Khương Họa kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng của Tiêu Quyết.
Trái với dự đoán của nàng, nhìn từ phía sau, Tiêu Quyết không hề có dáng vẻ gì là ốm yếu, chẳng giống người sắp chết sớm chút nào. Ngược lại, hắn cao gầy, thân hình cao lớn trong bộ cẩm bào màu đỏ son, Chỉ một cái nhìn từ phía sau đã khiến Khương Họa liên tưởng đến chi lan ngọc thụ*.
*Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): ý chỉ người trẻ ưu tú
Khương Trừng nắm lấy tay Khương Họa, Khương Họa vội vàng kéo cậu theo sát phía sau Thái tử.
Đi được hai bước, Thái tử đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt đen kịt rơi vào trên tay Khương Họa và Khương Trừng đang nắm chặt nhau, sâu thẳm khó dò, không rõ vui giận.
Khương Trừng thoáng giật nảy mình, cả người như bị thiêu đốt, thình lình buông tay Khương Họa ra.
Trong nháy mắt này, Khương Họa mới nhìn rõ khuôn mặt của Thái tử Tiêu Quyết.
Đôi lông mày dài đến tận thái dương, sống mũi cao thẳng tắp, dưới hàng lông mi dài màu quạ là đôi mắt đen lạnh lẽo.
Mấu chốt là khuôn mặt hắn anh tuấn như ngọc, không chút tì vết hay có màu vàng héo úa của một người ốm yếu.
"Cô nương, người, người đó giờ có tốt không?” - Hai tay của Trịnh quản gia có hơi run lên, hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Khương Họa từ trên xuống dưới, thấy tinh thần của nàng rất tốt, bấy giờ mới đưa mắt nhìn sang Khương Trừng bên cạnh, "Đây là tiểu công tử đúng không? Lúc đi còn phải để người khác bế, giờ đã lớn thế rồi".
"Trịnh bá" - Khương Họa làm nửa lễ: "sao lại phiền bác đích thân đến...".
Chưa kịp dứt lời, tình hình trên bến tàu đột nhiên thay đổi.
“Thái tử điện hạ giá lâm...” - Giọng nói lanh lảnh của tiểu nội thị vang vọng khắp bến tàu.
Một toán thị vệ mặc nhuyễn giáp ngẩng đầu ưỡn ngực xông vào bến tàu, đôi ủng nện xuống đất, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên như nhịp trống, “thùng thùng thùng”, như giẫm vào lòng người. Đội thị vệ này ai ai cũng khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, trên thắt lưng đeo kim đao, oai phong lẫm liệt, trên vai khoác áo choàng đen, trên áo choàng có hai đám gì đó thêu bằng chỉ bạc, hình như là mây uốn lượn.
Khương Họa không nhìn rõ trên áo choàng thêu cái gì đã vội vàng quỳ trên mặt đất cùng đám người. Một tay nàng đặt lên lưng Khương Trừng không cho cậu tùy tiện đứng dậy, vội nhỏ giọng dặn: "Cúi đầu đi, đừng nhìn lung tung!".
Cho dù là ở kinh thành, cũng chẳng mấy ai từng thấy Thái tử điện hạ cao xa khó với. Người trên bến tàu đều quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu không dám phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng không nhịn được mà thả chậm lại, có người nhát gan đã run rẩy toàn thân...
Nhất thời, bến tàu sôi động trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân "thùng thùng" của những thị vệ đeo kim đao phát ra, khi những thị vệ này dừng lại thì khung cảnh hoàn toàn im lặng.
Đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khương Họa cúi đầu, thầm nghĩ không biết Thái tử Tiêu Quyết sao lại tới bến tàu này.
Mặc dù nàng đã rời khỏi kinh thành được sáu năm, nhưng cũng không phải là không biết gì về tình hình của kinh đô.
Biên quan không có chiến tranh, Hoàng đế ngồi vững trong cung, trên đời này còn có ai xứng được Thái tử điện hạ đích thân chào đón?
Huống chi, nghe nói Thái tử Tiêu Quyết từ nhỏ đã ốm yếu, ít khi xuất hiện trước quần chúng, cũng chưa từng dự yến tiệc nào. Các thái y trong triều cũng không dám nói ra trước mặt Hoàng đế, nhưng lại có tin đồn ở Viện Thái Y rằng Thái tử Tiêu Quyết sẽ không thể sống được đến lúc cập quan*.
*Cập quan: ý chỉ con trai đủ tuổi hai mươi.
Tiêu Quyết năm nay đã mười chín tuổi, nếu nói vậy thì y chỉ còn một năm tuổi thọ nữa.
Một Thái tử sắp bệnh chết lại đi tới bến tàu người đến người đi này làm gì?
Trong lòng Khương Họa khó hiểu, đang cân nhắc trước cảnh tượng dị thường này, lại không để ý có người dừng trước mặt mình, mãi đến khi Khương Trừng bất an huých lên cánh tay nàng, nàng mới chợt nhận ra trên mặt đất đá xanh xuất hiện một đôi ủng đen thêu hoa văn hình mây bằng chỉ vàng trước mắt.
Khương Họa giật mình, vô thức muốn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa chuyển từ ủng đen đến góc cẩm bào màu đỏ tươi thì chợt nhận ra trước mặt là ai, lại vội vàng cúi đầu xuống, hai tay khẽ dùng sức, ấn mạnh lưng Khương Trừng.
“Thái tử điện hạ truy bắt khâm phạm triều đình, tất cả mọi người ở yên tại chỗ không được nhúc nhích!” - Thị vệ hét lớn một tiếng, trên bến tàu tức thì vang lên tiếng hít thở mạnh và tiếng nghị luận trầm thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc đè nén của đứa bé bị che miệng lại.
Đứng trước mặt Khương Họa, Tiêu Quyết chỉ có thể nhìn thấy thân hình thấp bé, duyên dáng và tinh xảo, được bọc trong một chiếc áo choàng màu hồng anh đào. Vòng eo nàng thon thả bằng nắm tay, bởi vì tư thế quỳ gối, bờ mông mềm mại đệm lên giày thêu màu vàng nhạt...
Hắn nghĩ đến kiếp trước, khi đó nàng vẫn là Lương đễ của Đông cung, những lúc vui vẻ trên giường, có đôi khi nàng quỳ xuống trước mặt hắn, còn hắn ở sau lưng nàng...
Miệng Tiêu Quyết khô khốc một trận, hầu kết bất giác lăn lộn.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương gặp mình, hắn không muốn sự thất thố của mình làm nàng sợ hãi. Đôi mắt sâu của hắn dời đi, quét qua vòng eo thon thả của nàng rồi lên trên, một vài viên ngọc trai mềm mại và bóng bẩy được xâu lại điểm xuyết lên mái tóc đen tuyền mềm mượt của nàng.
Bởi vì cúi đầu, nàng lộ ra cái gáy mảnh khảnh, tuyết trắng như kem, còn có sức hấp dẫn hơn cả hạt ngọc xinh đẹp.
Tiêu Quyết cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gáy trắng ngần.
Khương Họa không biết Thái tử đang làm gì trước mặt nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn đang nhìn nàng, ánh mắt hắn khiến nàng nhớ đến người trong tửu lâu vừa rồi. Chẳng lẽ là người đã nhìn nàng trong tửu lâu đó cũng là vị Thái tử điện hạ này?
Hắn muốn làm gì?
Ở bản thân có gì đáng để Thái tử mưu đồ?
Người của hoàng thất ngày nay đã tàn lụi, dưới Thái hậu chỉ còn lại hai anh em là Hoàng đế và Trưởng công chúa Bình Dương, và dưới gối Hoàng đế cũng chỉ có hai hoàng tử, một là Thái tử Tiêu Quyết, còn lại là Nhị hoàng tử Tiêu Dân, kém Thái tử nửa tuổi. Mẫu phi của Nhị hoàng tử sớm thệ, được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ.
Thái hậu...
Hoàng đế hiện tại không phải con ruột của Thái hậu mà là do Thái hậu nuôi nấng. Con ruột của Thái hậu chỉ có một người con gái duy nhất là Trưởng công chúa Bình Dương.
Vị Trưởng công chúa Bình Dương này là mẹ cả của nàng.
Khương Họa nhanh chóng nghĩ lại, cảm thấy như đã tìm được nguyên nhân tại sao Thái tử lại để ý đến nàng. Mẹ ruột của mẹ cả của nàng, cũng chính là Thái hậu, trước đã nuôi nấng đương kim Hoàng đế, giờ lại nuôi dưỡng Nhị hoàng tử. Phải chăng Nhị hoàng tử uy hiếp đến địa vị của Thái tử?
Khương Họa càng cảm thấy trong lòng thêm bất an.
Khi nàng rời kinh thành sáu năm trước, phụ thân và Trưởng công chúa chưa kết hôn, nàng cũng chưa từng gặp qua Trưởng công chúa Bình Dương, cũng chưa từng gặp Thái hậu, chắc không phải Thái tử muốn lợi dụng mình đến gần Thái hậu. Nói cho cùng, đối với Thái hậu mà nói, nàng chỉ là một thứ nữ không hề gây chú ý chút nào, có thể Thái hậu hoàn toàn không biết trên đời còn có một người như mình cũng nên.
Rốt cuộc Thái tử muốn làm gì?
Hoàng đế hiện tại sức khỏe rất tốt, có lẽ có thể ngồi trên ngai vàng thêm mười, hai mươi năm nữa, nhưng Thái tử sắp qua đời, hoàn toàn không thể chờ đến ngày kế vị ngai vàng. Vậy hắn cần gì phải lo về Nhị hoàng tử?
Hay là, Thái tử hoàn toàn không đến vì mình, hắn thực sự đến để truy bắt khâm phạm triều đình, chẳng qua là tình cờ gặp nàng mà thôi?
Trái tim của Khương Họa đập loạn nhịp, dưới cái nhìn chăm chú của Thái tử Tiêu Quyết, nàng như có gai ở trên lưng, tấm lưng chậm rãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tiêu Quyết thấy cơ thể của cô gái nhỏ dần căng thẳng, giống như một sợi dây cung đang căng ra. Hắn cảm thấy nếu mình búng một ngón tay vào đầu nàng cũng có thể đánh gục nàng.
Một cô gái nhút nhát và thích suy nghĩ lung tung.
Tiêu Quyết cuối cùng cũng rời mắt khỏi Khương Họa và nhìn Trịnh quản gia ở một bên: "Ngươi là ai? Hình như cô* đã từng gặp ở đâu rồi".
*cô: cách tự xưng của Thái tử
Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh quản gia thấy Thái tử điện hạ, song Trưởng công chúa cũng đã ở Khương phủ sáu năm rồi, cho nên ông lại không e sợ hoàng tộc cho lắm, chỉ cung kính đáp: "Hồi Thái tử điện hạ, lão nô này là quản gia của phủ Khương phò mã".
"Ồ..." - Thái tử gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Quý phủ của Khương Thị lang Bộ Lễ".
Dư quang nơi khóe mắt hắn nhìn về phía Khương Họa, thấy thân thể căng thẳng của nàng thật sự đã thả lỏng hơn chút.
Sớm chiều làm bạn ở kiếp trước, ngày nhớ đêm mong của kiếp này khiến hắn biết rõ tâm tư của tiểu cô nương như lòng bàn tay, có lẽ còn hiểu nàng hơn cả chính nàng.
Nghiêm túc mà nói, nàng là con gái của cô mẫu hắn, hắn xem như là biểu ca của nàng, nhưng hắn biết tiểu cô nương này rất ghét và căm hận tầng quan hệ này. Nếu hắn cứ bám víu vào mối quan hệ anh em họ này thì thể nào cũng bị cô gái nhỏ này hận lây cho xem.
Đồng thời, nàng không thích cách gọi "phủ Khương phò mã", nếu gọi là "phủ Khương thị lang" thì nàng còn có thể vui hơn một chút.
“Làm gì ở đây?” - Tiêu Quyết thờ ơ hỏi.
Trịnh quản gia không biết tại sao Thái tử lại để ý đến mình nhiều như vậy, vì vậy ông thầm nhủ với bản thân nên cẩn thận khi trả lời, đừng để Thái tử nghĩ rằng mình có quan hệ gì với khâm phạm triều đình. Ông chỉ vào Khương Họa và Khương Trừng, cẩn thận đáp lời: "Hồi Thái tử điện hạ, cô nương và tiểu công tử của quý phủ lão nô về kinh đô vào hôm nay, lão nô đặc biệt tới đón". Cô nương là nữ, công tử còn nhỏ, chắc hẳn sẽ chẳng có chút quan hệ nào với khâm phạm triều đình nhỉ.
Tiêu Quyết theo ngón tay ông nhìn về phía Khương Họa: "Thì ra là Khương cô nương, Khương công tử, vậy bình thân đi".
Khương Họa đứng lên, cúi đầu thật sâu thi lễ: "Khương Họa gặp qua Thái tử điện hạ".
Khương Trừng cũng đàng hoàng cúi đầu: "Khương Trừng gặp qua Thái tử điện hạ".
"Miễn lễ. Bến tàu lớn như vậy, cũng không biết sẽ lục soát bao lâu mới bắt được khâm phạm triều đình, ở đây rất lạnh, cô vào tửu lâu ngồi một lát." - Tiêu Quyết xoay người: "Hai người các ngươi … cũng đi theo đi".
Khương Họa kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng của Tiêu Quyết.
Trái với dự đoán của nàng, nhìn từ phía sau, Tiêu Quyết không hề có dáng vẻ gì là ốm yếu, chẳng giống người sắp chết sớm chút nào. Ngược lại, hắn cao gầy, thân hình cao lớn trong bộ cẩm bào màu đỏ son, Chỉ một cái nhìn từ phía sau đã khiến Khương Họa liên tưởng đến chi lan ngọc thụ*.
*Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): ý chỉ người trẻ ưu tú
Khương Trừng nắm lấy tay Khương Họa, Khương Họa vội vàng kéo cậu theo sát phía sau Thái tử.
Đi được hai bước, Thái tử đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt đen kịt rơi vào trên tay Khương Họa và Khương Trừng đang nắm chặt nhau, sâu thẳm khó dò, không rõ vui giận.
Khương Trừng thoáng giật nảy mình, cả người như bị thiêu đốt, thình lình buông tay Khương Họa ra.
Trong nháy mắt này, Khương Họa mới nhìn rõ khuôn mặt của Thái tử Tiêu Quyết.
Đôi lông mày dài đến tận thái dương, sống mũi cao thẳng tắp, dưới hàng lông mi dài màu quạ là đôi mắt đen lạnh lẽo.
Mấu chốt là khuôn mặt hắn anh tuấn như ngọc, không chút tì vết hay có màu vàng héo úa của một người ốm yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro