Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chuyện Cũ Của Q...
2024-12-25 17:55:53
Lâm Tri Nhã ngẩng phắt đầu lên.
Đây chẳng phải là lời mà ban đầu cô ta dùng để sỉ nhục Giản Kiêu Dương sao?!
Diệp Vô Song nói rõ từng chữ: “Cậu cũng nên cảm thấy xấu hổ, Giản Kiêu Dương vì mua quà sinh nhật cho cậu, đã ăn cơm rang trứng rẻ tiền cả tháng trời, cậu lại đùa giỡn với một chàng trai đối xử chân thành với cậu.”
Lâm Tri Nhã cắn môi dưới, che mặt chạy đi.
“Nữ vương tốt thật, còn giúp mình hả giận!” Giản Kiêu Dương rơi lệ như mưa, tiến gần Diệp Vô Song, nước mũi sắp chảy cả ra.
Cậu ta thật sự yêu chết nữ vương rồi!
Yêu một cách kính trọng!
“Tôi chỉ đang thuật lại sự thật.” Diệp Vô Song quay mặt đi.
Lúc này, một thầy giáo từ hướng phòng hiệu trưởng đi tới, đưa cho Hoàng Giai Giai vẫn còn chưa hoàn hồn một tờ đơn sa thải.
“Cô Hoàng, hiệu trưởng nói cô phải giữ lời hứa, làm gương cho các em.”
“Tuyệt vời!”
Học sinh lớp Bảy vui mừng nhảy cẫng lên.
…
Phòng chủ tịch hội học sinh.
Dung Thanh Như hất tung tập tài liệu trên bàn, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt dịu dàng ngày xưa giờ toàn là vẻ dữ tợn.
“Diệp Vô Song dựa vào cái gì mà thi tốt hơn tôi!”
Chỉ mới một kỳ nghỉ mà thôi, sao Diệp Vô Song có thể trở nên thông minh như vậy?
Chuyện ở thư viện lần trước, Diệp Vô Song vừa đi khỏi, ngay lập tức có người hiếu kỳ đến phòng giám sát điều tra video, xác định cô ta thật sự đã xuất hiện ở cầu thang vào “mười ba giờ mười bảy phút ba mươi tám giây”, cô ta muốn sắp xếp trước cũng không kịp!
Cô ta chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là lúc đó mình đang nghĩ chuyện khác, không chú ý đến chuyện bên ngoài cầu thang!
Với thân phận là chủ tịch hội học sinh, nhất cử nhất động của cô ta vốn đã được bên ngoài chú ý, chuyện này càng được lan truyền rộng rãi trong đám học sinh, gây ra không ít lời bàn tán.
Ngay cả số phiếu bình chọn của cô ta trong bảng xếp hạng hoa khôi trường, cũng giảm đi không ít.
Thay vào đó, thế lực của Diệp Vô Song ngày càng mạnh, chen chân vào top 20!
“Là tôi sơ ý.” Dung Thanh Như điều chỉnh hô hấp, đứng trước cửa sổ nhìn Diệp Vô Song đang được vây quanh ở quảng trường, tự nói:
“Diệp Vô Song, đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta cứ chờ xem!”
…
Lớp Bảy.
Học sinh vẫn chưa hết vui mừng vì thắng lớp Một, nói chuyện không ngừng.
Diệp Vô Song thu dọn sách vở, định trở về biệt thự nhà họ Quý.
Vừa bước ra một bước, đã bị Giản Kiêu Dương gọi lại: “Nữ vương, cậu đi đâu vậy?”
Diệp Vô Song: “Tan học về nhà.”
“Tối nay là tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường Phi Điểu kiêm dạ hội liên hoan, cậu quên rồi sao?
Lát nữa tất cả các cổ đông của trường đều sẽ đến, bao gồm cả cổ đông mới Quý thiếu, học sinh mỗi lớp đều phải biểu diễn tiết mục mà.” Giản Kiêu Dương cười hì hì.
“Lớp Bảy chúng ta cũng có, danh sách tiết mục đã báo lên từ lâu rồi, tiếc là Nữ vương mới chuyển đến đây không lâu, không thể cùng chúng tôi biểu diễn.”
Diệp Vô Song ngẩn ra.
Trong ký ức của nguyên chủ hình như đúng là có chuyện tiệc kỷ niệm như vậy.
Cô đặt cặp sách xuống ngồi trở lại.
Hàng ghế sau, một nam sinh nhỏ giọng nói: “Anh em, trang web chuyên viết về sát thủ lại cập nhật rồi, lần này viết về át chủ bài số một giới sát thủ: Queen!”
Giản Kiêu Dương trợn mắt: “Tớ xem với cậu, thời gian này vì kỳ thi tháng mà tớ còn chẳng mang điện thoại đến trường!”
“Tớ cũng vậy.” Không ít nam sinh vây lại.
Bọn họ cực kỳ thích những nghề nghiệp mang màu sắc truyền kỳ như vậy, và cả những câu chuyện phát sinh từ nghề nghiệp này.
Một nam sinh có điện thoại nhỏ giọng đọc:
“Queen bắt đầu từ những điều nhỏ bé, xuất thân từ khu ổ chuột ở nước ngoài.
Vì cha mẹ là dân vượt biên, cô không có hộ khẩu, cả tuổi thơ chỉ có thể sống lay lắt ở những góc tối tăm.
Cô còn có một người em trai, nhưng cha mẹ cô nghiện ma túy, mặc kệ sống chết của bọn họ.
Để lấp đầy bụng em trai, cô đã trộm sữa bột, sau đó bị chủ tiệm sữa bột đánh gãy chân.
Để em trai có quần áo mặc qua mùa đông, cô đột nhập vào nhà trộm quần áo, sau đó bị chủ nhà trói lên cây treo suốt một đêm.
Năm mười tuổi, cha mẹ cô bán cô và em trai cho bọn buôn ma túy, cô vô tình giết chết tên buôn ma túy, bị tổ chức sát thủ phía sau nhìn trúng…”
Đến đây, giọng nam sinh dừng lại.
Trong bài viết, Queen trở thành sát thủ vào năm mười tuổi.
Nói cách khác, việc bị đánh gãy chân, bị treo trên cây suốt một đêm, đều xảy ra trước năm mười tuổi.
Lúc mười tuổi, cậu ta đang làm gì?
Vòi vĩnh bảo mẫu đòi đồ chơi? Uống sữa xem ti vi?
Dù thế nào, cũng không đến mức phải gánh vác trách nhiệm nuôi em trai…
“Sao vậy, cậu còn thấy thương xót sao?”
“Những thứ này đều là bịa ra, không phải cậu tin thật đấy chứ?”
“Dù sao tớ không tin, hơn nữa, trên đời này có sát thủ hay không còn chưa biết mà.”
Đây chẳng phải là lời mà ban đầu cô ta dùng để sỉ nhục Giản Kiêu Dương sao?!
Diệp Vô Song nói rõ từng chữ: “Cậu cũng nên cảm thấy xấu hổ, Giản Kiêu Dương vì mua quà sinh nhật cho cậu, đã ăn cơm rang trứng rẻ tiền cả tháng trời, cậu lại đùa giỡn với một chàng trai đối xử chân thành với cậu.”
Lâm Tri Nhã cắn môi dưới, che mặt chạy đi.
“Nữ vương tốt thật, còn giúp mình hả giận!” Giản Kiêu Dương rơi lệ như mưa, tiến gần Diệp Vô Song, nước mũi sắp chảy cả ra.
Cậu ta thật sự yêu chết nữ vương rồi!
Yêu một cách kính trọng!
“Tôi chỉ đang thuật lại sự thật.” Diệp Vô Song quay mặt đi.
Lúc này, một thầy giáo từ hướng phòng hiệu trưởng đi tới, đưa cho Hoàng Giai Giai vẫn còn chưa hoàn hồn một tờ đơn sa thải.
“Cô Hoàng, hiệu trưởng nói cô phải giữ lời hứa, làm gương cho các em.”
“Tuyệt vời!”
Học sinh lớp Bảy vui mừng nhảy cẫng lên.
…
Phòng chủ tịch hội học sinh.
Dung Thanh Như hất tung tập tài liệu trên bàn, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt dịu dàng ngày xưa giờ toàn là vẻ dữ tợn.
“Diệp Vô Song dựa vào cái gì mà thi tốt hơn tôi!”
Chỉ mới một kỳ nghỉ mà thôi, sao Diệp Vô Song có thể trở nên thông minh như vậy?
Chuyện ở thư viện lần trước, Diệp Vô Song vừa đi khỏi, ngay lập tức có người hiếu kỳ đến phòng giám sát điều tra video, xác định cô ta thật sự đã xuất hiện ở cầu thang vào “mười ba giờ mười bảy phút ba mươi tám giây”, cô ta muốn sắp xếp trước cũng không kịp!
Cô ta chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là lúc đó mình đang nghĩ chuyện khác, không chú ý đến chuyện bên ngoài cầu thang!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với thân phận là chủ tịch hội học sinh, nhất cử nhất động của cô ta vốn đã được bên ngoài chú ý, chuyện này càng được lan truyền rộng rãi trong đám học sinh, gây ra không ít lời bàn tán.
Ngay cả số phiếu bình chọn của cô ta trong bảng xếp hạng hoa khôi trường, cũng giảm đi không ít.
Thay vào đó, thế lực của Diệp Vô Song ngày càng mạnh, chen chân vào top 20!
“Là tôi sơ ý.” Dung Thanh Như điều chỉnh hô hấp, đứng trước cửa sổ nhìn Diệp Vô Song đang được vây quanh ở quảng trường, tự nói:
“Diệp Vô Song, đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta cứ chờ xem!”
…
Lớp Bảy.
Học sinh vẫn chưa hết vui mừng vì thắng lớp Một, nói chuyện không ngừng.
Diệp Vô Song thu dọn sách vở, định trở về biệt thự nhà họ Quý.
Vừa bước ra một bước, đã bị Giản Kiêu Dương gọi lại: “Nữ vương, cậu đi đâu vậy?”
Diệp Vô Song: “Tan học về nhà.”
“Tối nay là tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường Phi Điểu kiêm dạ hội liên hoan, cậu quên rồi sao?
Lát nữa tất cả các cổ đông của trường đều sẽ đến, bao gồm cả cổ đông mới Quý thiếu, học sinh mỗi lớp đều phải biểu diễn tiết mục mà.” Giản Kiêu Dương cười hì hì.
“Lớp Bảy chúng ta cũng có, danh sách tiết mục đã báo lên từ lâu rồi, tiếc là Nữ vương mới chuyển đến đây không lâu, không thể cùng chúng tôi biểu diễn.”
Diệp Vô Song ngẩn ra.
Trong ký ức của nguyên chủ hình như đúng là có chuyện tiệc kỷ niệm như vậy.
Cô đặt cặp sách xuống ngồi trở lại.
Hàng ghế sau, một nam sinh nhỏ giọng nói: “Anh em, trang web chuyên viết về sát thủ lại cập nhật rồi, lần này viết về át chủ bài số một giới sát thủ: Queen!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Kiêu Dương trợn mắt: “Tớ xem với cậu, thời gian này vì kỳ thi tháng mà tớ còn chẳng mang điện thoại đến trường!”
“Tớ cũng vậy.” Không ít nam sinh vây lại.
Bọn họ cực kỳ thích những nghề nghiệp mang màu sắc truyền kỳ như vậy, và cả những câu chuyện phát sinh từ nghề nghiệp này.
Một nam sinh có điện thoại nhỏ giọng đọc:
“Queen bắt đầu từ những điều nhỏ bé, xuất thân từ khu ổ chuột ở nước ngoài.
Vì cha mẹ là dân vượt biên, cô không có hộ khẩu, cả tuổi thơ chỉ có thể sống lay lắt ở những góc tối tăm.
Cô còn có một người em trai, nhưng cha mẹ cô nghiện ma túy, mặc kệ sống chết của bọn họ.
Để lấp đầy bụng em trai, cô đã trộm sữa bột, sau đó bị chủ tiệm sữa bột đánh gãy chân.
Để em trai có quần áo mặc qua mùa đông, cô đột nhập vào nhà trộm quần áo, sau đó bị chủ nhà trói lên cây treo suốt một đêm.
Năm mười tuổi, cha mẹ cô bán cô và em trai cho bọn buôn ma túy, cô vô tình giết chết tên buôn ma túy, bị tổ chức sát thủ phía sau nhìn trúng…”
Đến đây, giọng nam sinh dừng lại.
Trong bài viết, Queen trở thành sát thủ vào năm mười tuổi.
Nói cách khác, việc bị đánh gãy chân, bị treo trên cây suốt một đêm, đều xảy ra trước năm mười tuổi.
Lúc mười tuổi, cậu ta đang làm gì?
Vòi vĩnh bảo mẫu đòi đồ chơi? Uống sữa xem ti vi?
Dù thế nào, cũng không đến mức phải gánh vác trách nhiệm nuôi em trai…
“Sao vậy, cậu còn thấy thương xót sao?”
“Những thứ này đều là bịa ra, không phải cậu tin thật đấy chứ?”
“Dù sao tớ không tin, hơn nữa, trên đời này có sát thủ hay không còn chưa biết mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro