Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Cô giỏi nhất là...
2024-12-25 17:55:53
“Má nó, con nhỏ nhà quê này là ai vậy? Trường cũng đâu có học sinh mới chuyển đến?”
“Còn là ai nữa? Cả trường ai nghèo nhất? Vị hôn thê ở quê của thiếu gia nhà họ Thẩm chứ ai!”
“Diệp Vô Song? Không phải chứ, tôi nhớ Diệp Vô Song xấu xí chết đi được, cái mái ngố dày cộp như ma nữ ấy, sao có thể xinh đẹp như vậy!”
“Cậu ngốc à, người ta hất mái lên rồi, tôi có chút xao xuyến rồi này…”
“Mau chụp ảnh gửi cho người khác xem!”
Như phát hiện ra đại lục mới, không ít học sinh lấy điện thoại ra chụp lia lịa Diệp Vô Song.
Có vài nam sinh thậm chí còn nhìn đến ngây người.
Diệp Vô Song hôm nay quá đẹp!
Cô đeo túi xách một bên vai, hai tay tùy ý đút túi quần, sống lưng thẳng tắp, bước chân thong dong, đôi mắt đen lạnh lùng hút hồn người khác, đuôi mắt thỉnh thoảng lộ ra ý lạnh khiến người ta e sợ.
Khí chất vừa lạnh lùng vừa ngầu đó, nói là sát thủ chuyên nghiệp người ta cũng tin!
“Xí, chẳng qua là đổi kiểu tóc thôi mà, có gì mà phải ngạc nhiên.”
Một vài nữ sinh tỏ vẻ khinh thường, lời nói chua ngoa.
Nhưng dù họ có chua ngoa thế nào, cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của Diệp Vô Song, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Đợi khi Diệp Vô Song đi theo ký ức đến cửa lớp 12 (2), cả lớp đều biết cô đã thay đổi diện mạo.
Từng người từng người lạnh lùng nhìn Diệp Vô Song, trên khuôn mặt trẻ trung đầy vẻ chán ghét khinh bỉ.
“Ồ, đồ nhà quê đúng là biến thành xinh đẹp rồi!”
“Xinh đẹp thì sao chứ, cô ta vừa đến, tôi đã ngửi thấy cái mùi chỉ có ở người nghèo, thật ghê tởm.”
“Đừng nói nữa, nói nữa tôi nôn cả bữa sáng mất.”
“Ban đầu ông cụ Thẩm muốn đưa Diệp Vô Song vào lớp 1, học cùng với hotboy Thẩm. Kết quả hiệu phó cũng sợ Diệp Vô Song vào lớp 1 sẽ kéo chân sau, phá hỏng không khí học tập của lớp chọn. Cho nên, mới sắp xếp cô ta vào lớp 2 chúng ta để mang tính tượng trưng.”
“Đều tại Diệp Vô Song cả, sao cô ta không chết đi cho rồi, mẹ nó!”
Diệp Vô Song bước vào lớp.
Hôm nay là ngày đổi chỗ ngồi, trường học để khuyến khích học sinh kết bạn nhiều hơn, quy định mọi người có thể tự do đổi chỗ, ai đến trước thì được trước.
Diệp Vô Song chọn một chỗ trống, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống, nữ sinh ngồi cùng bàn đã đập mạnh một cái xuống bàn, ngẩng đầu cười giả tạo.
“Xin lỗi nha, chỗ này có người rồi, cậu ấy đi vệ sinh rồi.”
Lời vừa dứt, có người bật cười thành tiếng.
Chỗ này căn bản là không có ai mà, người ta chỉ là không muốn ngồi cùng bàn với Diệp Vô Song thôi!
Diệp Vô Song lạnh nhạt liếc nhìn nữ sinh kia, đi đến một chỗ trống gần đó.
Cô còn chưa đi tới, nữ sinh bên cạnh chỗ trống đã đứng dậy nói một cách thiếu kiên nhẫn.
“Chỗ này cũng có người rồi, cậu đổi chỗ khác đi.”
Ai mà muốn ngồi cùng bàn với Diệp Vô Song chứ?
Lần này, số người cười nhạo lại nhiều hơn vài người.
Diệp Vô Song khẽ nheo mắt, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Ngay lúc này, một nam sinh mặt nổi đầy mụn giơ tay lên, lớn tiếng nói.
“Tôi tôi tôi, chỗ tôi có chỗ trống này!”
Diệp Vô Song quay người đi về phía nam sinh kia.
Vừa định đặt cặp sách lên ghế, nam sinh kia đã dùng chân đạp lên ghế, vẻ mặt thân thiện biến thành kiêu ngạo khinh thường.
“Nhưng chỗ trống này của tôi, là để cho ‘người’ ngồi, con heo ngu ngốc như cậu không xứng!”
“Ha ha ha ha ha!”
Cả lớp không thể nhịn được nữa cười ồ lên.
Vẻ mặt nam sinh càng thêm đắc ý.
Diệp Vô Song thầm nghĩ.
Người trước đây dám khiêu khích cô như vậy, đã chết như thế nào nhỉ?
Cô buông cặp sách ra, đấm mạnh một cú vào mặt nam sinh!
“A——” nam sinh kêu gào.
Ngay sau đó, Diệp Vô Song đá một cước vào bụng nam sinh, trực tiếp đá ngã nam sinh xuống đất!
Nam sinh đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, nửa chữ cũng không nói ra được!
“Bây giờ, tôi đã đủ tư cách ngồi ở đây chưa?” Diệp Vô Song lạnh lùng hỏi.
Cô giỏi nhất là nói lý với người khác.
Lý trong vật lý.
“Còn là ai nữa? Cả trường ai nghèo nhất? Vị hôn thê ở quê của thiếu gia nhà họ Thẩm chứ ai!”
“Diệp Vô Song? Không phải chứ, tôi nhớ Diệp Vô Song xấu xí chết đi được, cái mái ngố dày cộp như ma nữ ấy, sao có thể xinh đẹp như vậy!”
“Cậu ngốc à, người ta hất mái lên rồi, tôi có chút xao xuyến rồi này…”
“Mau chụp ảnh gửi cho người khác xem!”
Như phát hiện ra đại lục mới, không ít học sinh lấy điện thoại ra chụp lia lịa Diệp Vô Song.
Có vài nam sinh thậm chí còn nhìn đến ngây người.
Diệp Vô Song hôm nay quá đẹp!
Cô đeo túi xách một bên vai, hai tay tùy ý đút túi quần, sống lưng thẳng tắp, bước chân thong dong, đôi mắt đen lạnh lùng hút hồn người khác, đuôi mắt thỉnh thoảng lộ ra ý lạnh khiến người ta e sợ.
Khí chất vừa lạnh lùng vừa ngầu đó, nói là sát thủ chuyên nghiệp người ta cũng tin!
“Xí, chẳng qua là đổi kiểu tóc thôi mà, có gì mà phải ngạc nhiên.”
Một vài nữ sinh tỏ vẻ khinh thường, lời nói chua ngoa.
Nhưng dù họ có chua ngoa thế nào, cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của Diệp Vô Song, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Đợi khi Diệp Vô Song đi theo ký ức đến cửa lớp 12 (2), cả lớp đều biết cô đã thay đổi diện mạo.
Từng người từng người lạnh lùng nhìn Diệp Vô Song, trên khuôn mặt trẻ trung đầy vẻ chán ghét khinh bỉ.
“Ồ, đồ nhà quê đúng là biến thành xinh đẹp rồi!”
“Xinh đẹp thì sao chứ, cô ta vừa đến, tôi đã ngửi thấy cái mùi chỉ có ở người nghèo, thật ghê tởm.”
“Đừng nói nữa, nói nữa tôi nôn cả bữa sáng mất.”
“Ban đầu ông cụ Thẩm muốn đưa Diệp Vô Song vào lớp 1, học cùng với hotboy Thẩm. Kết quả hiệu phó cũng sợ Diệp Vô Song vào lớp 1 sẽ kéo chân sau, phá hỏng không khí học tập của lớp chọn. Cho nên, mới sắp xếp cô ta vào lớp 2 chúng ta để mang tính tượng trưng.”
“Đều tại Diệp Vô Song cả, sao cô ta không chết đi cho rồi, mẹ nó!”
Diệp Vô Song bước vào lớp.
Hôm nay là ngày đổi chỗ ngồi, trường học để khuyến khích học sinh kết bạn nhiều hơn, quy định mọi người có thể tự do đổi chỗ, ai đến trước thì được trước.
Diệp Vô Song chọn một chỗ trống, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống, nữ sinh ngồi cùng bàn đã đập mạnh một cái xuống bàn, ngẩng đầu cười giả tạo.
“Xin lỗi nha, chỗ này có người rồi, cậu ấy đi vệ sinh rồi.”
Lời vừa dứt, có người bật cười thành tiếng.
Chỗ này căn bản là không có ai mà, người ta chỉ là không muốn ngồi cùng bàn với Diệp Vô Song thôi!
Diệp Vô Song lạnh nhạt liếc nhìn nữ sinh kia, đi đến một chỗ trống gần đó.
Cô còn chưa đi tới, nữ sinh bên cạnh chỗ trống đã đứng dậy nói một cách thiếu kiên nhẫn.
“Chỗ này cũng có người rồi, cậu đổi chỗ khác đi.”
Ai mà muốn ngồi cùng bàn với Diệp Vô Song chứ?
Lần này, số người cười nhạo lại nhiều hơn vài người.
Diệp Vô Song khẽ nheo mắt, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
Ngay lúc này, một nam sinh mặt nổi đầy mụn giơ tay lên, lớn tiếng nói.
“Tôi tôi tôi, chỗ tôi có chỗ trống này!”
Diệp Vô Song quay người đi về phía nam sinh kia.
Vừa định đặt cặp sách lên ghế, nam sinh kia đã dùng chân đạp lên ghế, vẻ mặt thân thiện biến thành kiêu ngạo khinh thường.
“Nhưng chỗ trống này của tôi, là để cho ‘người’ ngồi, con heo ngu ngốc như cậu không xứng!”
“Ha ha ha ha ha!”
Cả lớp không thể nhịn được nữa cười ồ lên.
Vẻ mặt nam sinh càng thêm đắc ý.
Diệp Vô Song thầm nghĩ.
Người trước đây dám khiêu khích cô như vậy, đã chết như thế nào nhỉ?
Cô buông cặp sách ra, đấm mạnh một cú vào mặt nam sinh!
“A——” nam sinh kêu gào.
Ngay sau đó, Diệp Vô Song đá một cước vào bụng nam sinh, trực tiếp đá ngã nam sinh xuống đất!
Nam sinh đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, nửa chữ cũng không nói ra được!
“Bây giờ, tôi đã đủ tư cách ngồi ở đây chưa?” Diệp Vô Song lạnh lùng hỏi.
Cô giỏi nhất là nói lý với người khác.
Lý trong vật lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro