Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Diệp Vô Song, C...
2024-12-26 07:45:01
Mọi người trong phòng cờ đều ngơ ngác.
Cứ để Diệp Vô Song đi như vậy sao?
Hơn nữa câu nói kia của Diệp Vô Song là có ý gì?
Cái gì mà “chỉ học mấy thứ này” chứ?
Cô giỏi lắm sao?
“Tôi phải lên trang web của hiệp hội cờ vua tra cấp bậc của Diệp Vô Song.”
Nam sinh A lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang web của hiệp hội cờ vua, nhập ba chữ Diệp Vô Song, kết quả tìm kiếm là 0.
“0” đại diện cho việc Diệp Vô Song không đăng ký tên mình ở hiệp hội cờ vua.
Cũng có nghĩa là, cô chưa từng thi lên cấp!
“Cái quái gì vậy? Tôi còn tưởng cô ta giỏi lắm, hóa ra đến cấp bậc còn chưa thi, là một người mới tinh!” Nam sinh A cầm điện thoại than thở.
“Tôi đã bảo rồi mà, cô ta là người nhà quê, thì biết gì về cờ vua chứ!”
Diệp Vô Song từ vùng núi Đại Sơn ra, tài nguyên giáo dục ở đó rất khan hiếm, làm sao có thể có cơ hội tiếp xúc với cờ phương Tây?
“Vậy cô ta dựa vào cái gì mà coi thường những thứ chúng ta học, chúng ta đều là kỳ thủ cấp tám của hiệp hội cờ vua đấy!” Nữ sinh B không phục.
Cấp bậc thực lực cao nhất của hiệp hội cờ vua là đại kiện tướng, thấp hơn lần lượt là: kiện tướng dự bị, kỳ thủ cấp một đến cấp mười lăm.
Bọn họ ở độ tuổi này có thể trở thành kỳ thủ cấp tám, đã rất giỏi rồi.
“Hiệu trưởng Thượng Quan hồ đồ rồi, đến cấp bậc của Diệp Vô Song cũng không thèm tra, đã cho vào đội thi đấu.” Nam sinh C nhíu mày.
“Chủ nhà của cuộc thi lần này vẫn là Phi Điểu, nếu chúng ta thua người khác ngay trên sân nhà, thì mất mặt biết bao?” Nữ sinh D thở dài.
Các thầy cô phụ trách luyện tập gật đầu đồng ý.
Thật sự thua ngay trên sân nhà, đúng là mất mặt.
“Có lẽ hiệu trưởng tin tưởng bạn học Diệp chăng.” Dung Thanh Như nhẹ nhàng lên tiếng.
“Huhu, nữ thần thật dịu dàng, không giống tôi, tôi chỉ muốn đấm cho Diệp Vô Song một trận.” Mọi người bày tỏ sự khâm phục.
“Quá khen rồi.” Dung Thanh Như khiêm tốn mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, lúc đầu cô ta nghe Diệp Vô Song nói muốn tham gia giải đấu liên trường, cũng rất hoang mang.
Bởi vì Diệp Vô Song hiện tại mang đầy những yếu tố bất định.
Cô ta lo lắng Diệp Vô Song là một cao thủ ẩn mình, sẽ cướp đi ánh hào quang của cô ta, phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Bây giờ xem ra, hừ, chẳng là gì cả.
Vậy Diệp Vô Song không hiểu cờ vua, còn cố tình muốn tham gia thi đấu là vì sao?
“Thanh Như, đến lượt em.” Thẩm Ôn Ngọc bấm đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú nổi bật giữa một đám người bình thường.
Nụ cười trên khóe miệng Dung Thanh Như từ từ biến mất.
Sao cô ta lại quên mất, Diệp Vô Song rất thích Thẩm Ôn Ngọc.
Mục đích, đương nhiên là để tiếp cận Thẩm Ôn Ngọc!
Cũng được thôi, Diệp Vô Song, chiêu “lạt mềm buộc chặt” này chơi cũng khá đấy!
Tôi tuyệt đối sẽ không để cô đạt được mục đích!
…
Đường Trung Tâm.
Diệp Vô Song bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, mở cửa xe đi về phía một tiệm bánh ngọt được trang trí ấm cúng.
Bà chủ khoảng ba mươi tuổi nhiệt tình tiếp đón.
“Cô muốn mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có bánh mousse rừng đen, bánh trà xanh ngàn lớp, bánh su kem vỏ giòn, tiramisu…”
Diệp Vô Song đưa số tiền tiêu vặt ít ỏi trong ví cho bà chủ.
Sau đó qua tủ kính chỉ vào bánh mousse rừng đen, giọng nói bình tĩnh: “Cái này.”
“Vâng ạ!” Bà chủ vừa định bỏ bánh vào hộp.
“Thôi, đổi cái này đi.” Diệp Vô Song chỉ vào bánh ngàn lớp trà xanh.
“Vâng~” Bà chủ đặt bánh mousse rừng đen xuống, đi lấy bánh ngàn lớp trà xanh.
“Xin lỗi, vẫn là bánh rừng đen đi.” Diệp Vô Song lại chỉ về chỗ cũ.
“Được.” Bà chủ lại đi lấy bánh rừng đen.
Cô cúi đầu, phát hiện ngón tay thon dài vừa chỉ vào bánh rừng đen trước tủ kính, đã chuyển sang chỉ vào bánh tiramisu đắt nhất.
“Bà chủ, giá của cái này—”
Bà chủ nhìn vào đôi mắt đen của Diệp Vô Song, đôi mắt xinh đẹp đó, từ từ mở to, trong đó tràn đầy mong đợi và muốn ăn.
“Giá của cái này vừa đúng lúc đang khuyến mãi! Cô thật may mắn đó, đây, đóng gói mang đi, tạm biệt!”
Bà chủ mỉm cười tiễn khách theo đúng chuẩn.
Dưới quầy thu ngân, cô nhân viên ôm chân khóc ròng: “Bà chủ, bà lại lỗ rồi!”
“Đừng hỏi, hỏi thì vẫn là gái xinh là nhất.” Bà chủ tiếp tục mỉm cười, lòng thì đang rỉ máu.
Cứ để Diệp Vô Song đi như vậy sao?
Hơn nữa câu nói kia của Diệp Vô Song là có ý gì?
Cái gì mà “chỉ học mấy thứ này” chứ?
Cô giỏi lắm sao?
“Tôi phải lên trang web của hiệp hội cờ vua tra cấp bậc của Diệp Vô Song.”
Nam sinh A lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang web của hiệp hội cờ vua, nhập ba chữ Diệp Vô Song, kết quả tìm kiếm là 0.
“0” đại diện cho việc Diệp Vô Song không đăng ký tên mình ở hiệp hội cờ vua.
Cũng có nghĩa là, cô chưa từng thi lên cấp!
“Cái quái gì vậy? Tôi còn tưởng cô ta giỏi lắm, hóa ra đến cấp bậc còn chưa thi, là một người mới tinh!” Nam sinh A cầm điện thoại than thở.
“Tôi đã bảo rồi mà, cô ta là người nhà quê, thì biết gì về cờ vua chứ!”
Diệp Vô Song từ vùng núi Đại Sơn ra, tài nguyên giáo dục ở đó rất khan hiếm, làm sao có thể có cơ hội tiếp xúc với cờ phương Tây?
“Vậy cô ta dựa vào cái gì mà coi thường những thứ chúng ta học, chúng ta đều là kỳ thủ cấp tám của hiệp hội cờ vua đấy!” Nữ sinh B không phục.
Cấp bậc thực lực cao nhất của hiệp hội cờ vua là đại kiện tướng, thấp hơn lần lượt là: kiện tướng dự bị, kỳ thủ cấp một đến cấp mười lăm.
Bọn họ ở độ tuổi này có thể trở thành kỳ thủ cấp tám, đã rất giỏi rồi.
“Hiệu trưởng Thượng Quan hồ đồ rồi, đến cấp bậc của Diệp Vô Song cũng không thèm tra, đã cho vào đội thi đấu.” Nam sinh C nhíu mày.
“Chủ nhà của cuộc thi lần này vẫn là Phi Điểu, nếu chúng ta thua người khác ngay trên sân nhà, thì mất mặt biết bao?” Nữ sinh D thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các thầy cô phụ trách luyện tập gật đầu đồng ý.
Thật sự thua ngay trên sân nhà, đúng là mất mặt.
“Có lẽ hiệu trưởng tin tưởng bạn học Diệp chăng.” Dung Thanh Như nhẹ nhàng lên tiếng.
“Huhu, nữ thần thật dịu dàng, không giống tôi, tôi chỉ muốn đấm cho Diệp Vô Song một trận.” Mọi người bày tỏ sự khâm phục.
“Quá khen rồi.” Dung Thanh Như khiêm tốn mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, lúc đầu cô ta nghe Diệp Vô Song nói muốn tham gia giải đấu liên trường, cũng rất hoang mang.
Bởi vì Diệp Vô Song hiện tại mang đầy những yếu tố bất định.
Cô ta lo lắng Diệp Vô Song là một cao thủ ẩn mình, sẽ cướp đi ánh hào quang của cô ta, phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Bây giờ xem ra, hừ, chẳng là gì cả.
Vậy Diệp Vô Song không hiểu cờ vua, còn cố tình muốn tham gia thi đấu là vì sao?
“Thanh Như, đến lượt em.” Thẩm Ôn Ngọc bấm đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú nổi bật giữa một đám người bình thường.
Nụ cười trên khóe miệng Dung Thanh Như từ từ biến mất.
Sao cô ta lại quên mất, Diệp Vô Song rất thích Thẩm Ôn Ngọc.
Mục đích, đương nhiên là để tiếp cận Thẩm Ôn Ngọc!
Cũng được thôi, Diệp Vô Song, chiêu “lạt mềm buộc chặt” này chơi cũng khá đấy!
Tôi tuyệt đối sẽ không để cô đạt được mục đích!
…
Đường Trung Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vô Song bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, mở cửa xe đi về phía một tiệm bánh ngọt được trang trí ấm cúng.
Bà chủ khoảng ba mươi tuổi nhiệt tình tiếp đón.
“Cô muốn mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có bánh mousse rừng đen, bánh trà xanh ngàn lớp, bánh su kem vỏ giòn, tiramisu…”
Diệp Vô Song đưa số tiền tiêu vặt ít ỏi trong ví cho bà chủ.
Sau đó qua tủ kính chỉ vào bánh mousse rừng đen, giọng nói bình tĩnh: “Cái này.”
“Vâng ạ!” Bà chủ vừa định bỏ bánh vào hộp.
“Thôi, đổi cái này đi.” Diệp Vô Song chỉ vào bánh ngàn lớp trà xanh.
“Vâng~” Bà chủ đặt bánh mousse rừng đen xuống, đi lấy bánh ngàn lớp trà xanh.
“Xin lỗi, vẫn là bánh rừng đen đi.” Diệp Vô Song lại chỉ về chỗ cũ.
“Được.” Bà chủ lại đi lấy bánh rừng đen.
Cô cúi đầu, phát hiện ngón tay thon dài vừa chỉ vào bánh rừng đen trước tủ kính, đã chuyển sang chỉ vào bánh tiramisu đắt nhất.
“Bà chủ, giá của cái này—”
Bà chủ nhìn vào đôi mắt đen của Diệp Vô Song, đôi mắt xinh đẹp đó, từ từ mở to, trong đó tràn đầy mong đợi và muốn ăn.
“Giá của cái này vừa đúng lúc đang khuyến mãi! Cô thật may mắn đó, đây, đóng gói mang đi, tạm biệt!”
Bà chủ mỉm cười tiễn khách theo đúng chuẩn.
Dưới quầy thu ngân, cô nhân viên ôm chân khóc ròng: “Bà chủ, bà lại lỗ rồi!”
“Đừng hỏi, hỏi thì vẫn là gái xinh là nhất.” Bà chủ tiếp tục mỉm cười, lòng thì đang rỉ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro