Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Diệp Vô Song Tr...
2024-12-25 17:55:53
Thấy Diệp Vô Song chỉ lo đọc sách, không thèm nhìn mình lấy một cái, Tôn Hồng Hà càng thêm tức giận.
Bà ta bước xuống bục giảng, dừng lại trước mặt Diệp Vô Song, giơ tay tát xuống!
“Đồ không biết sống chết!”
Đứa con cưng của bà ta, bà ta còn không nỡ đánh, loại hàng rẻ tiền từ quê lên như Diệp Vô Song, dựa vào cái gì mà đánh?
Gió từ bàn tay nhanh chóng ập đến, Diệp Vô Song khẽ nheo đôi mắt đen lại, đáy mắt bốc lên sát khí.
Cô dùng tốc độ nhanh hơn bắt lấy cổ tay Tôn Hồng Hà, đứng dậy trở tay tát vào khuôn mặt béo của Tôn Hồng Hà một cái!
Chát!
Tôn Hồng Hà bị đánh lảo đảo lùi về sau!
Phía sau lớp học phát ra tiếng kinh ngạc, mắt học sinh đều nhìn đến đơ ra.
Diệp Vô Song trâu bò thật!
Đến cả thành viên hội đồng quản trị cũng dám đánh!
Trương Siêu cũng ngây người.
Trong lòng cậu ta hung ác, cầm lấy cây thước kẻ trên bàn giáo viên bên cạnh, dùng sức vung về phía Diệp Vô Song.
“Con đàn bà thối tha!”
Diệp Vô Song ánh mắt lạnh lùng, nghiêng người tránh né, nhấc chân đá một cước vào bụng Trương Siêu.
“Á!”
Trương Siêu cũng lảo đảo lùi về sau, đụng vào người mẹ mình.
Tôn Hồng Hà đáng thương còn chưa đứng vững, đã bị con trai “ầm” một tiếng đụng ngã xuống đất.
“Rắc” một tiếng, xương cũng gãy!
Tôn Hồng Hà đâu chịu nổi loại khổ này, trực tiếp ngất xỉu!
“Mẹ!”
Trương Siêu hét lớn một tiếng, thấy mẹ hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng gọi mấy bạn học khiêng mẹ đến phòng y tế.
Trước khi đi, còn không quên lặp lại lời nói trước đó: “Diệp Vô Song, mày dám đánh thành viên hội đồng quản trị, mày cứ chờ đó cho tao!”
Trong lớp học khôi phục sự im lặng trước đó.
Do ánh mắt phía sau quá nóng rực, Diệp Vô Song quay người nhìn lại, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp là vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Soạt soạt soạt soạt—
Học sinh dùng cả tay chân, đồng loạt chen chúc vào góc tường.
Sợ Diệp Vô Song không vừa ý, sẽ đánh cả bọn họ một trận.
Nhưng Diệp Vô Song không có hứng thú đánh bọn họ, chỉ ngồi xuống tiếp tục lật sách.
Nhiệm vụ thử thách lần này là giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi tháng.
Chỉ khi hoàn thành 30 nhiệm vụ thử thách, mới có thể hồi sinh em trai.
Cô không muốn thất bại ngay bước đầu tiên.
Không lâu sau, trong loa phát thanh vang lên những giai điệu hào hùng.
Đó là nhạc vào lễ chào cờ, nhắc nhở thầy và trò nên đến quảng trường tập trung.
Diệp Vô Song gấp sách lại, tổng hợp kiến thức trong đầu, cũng đi ra khỏi lớp cùng các bạn học.
Mười phút sau, trong quảng trường đông nghịt thầy và trò.
Lễ chào cờ đơn giản nhưng trang trọng kết thúc, hiệu phó tóc hoa râm, mặc bộ đồ thời Đường màu xanh đậm bước lên bục phát biểu.
Nội dung phát biểu cả nghìn bài đều giống như nhau, mọi người không có tinh thần, cho đến khi đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu.
Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tóc màu nâu hạt dẻ, ngũ quan đoan chính, mặc đồng phục kiểu Anh màu đen trắng, giống như nam chính trong truyện tranh Nhật Bản.
Dưới khán đài lập tức xôn xao, nữ sinh đặc biệt kích động.
“Ohhhh! Thẩm Ôn Ngọc, hotboy Thẩm!”
“Mẹ nó tôi nằm mơ cũng muốn hẹn hò với hotboy Thẩm, tiếc là hotboy Thẩm đã có vị hôn thê Diệp Vô Song rồi, huhu!”
“Dựa vào cái gì mà một con nhỏ nhà quê lại có thể gả cho hotboy Thẩm chứ, tôi không phục!!”
“Cậu không phục thì làm được gì, cho dù không có Diệp Vô Song, cũng không đến lượt cậu đâu?”
“Đúng vậy, Thẩm Ôn Ngọc đã công khai nói, Dung Thanh Như, hoa khôi Dung là cô gái phù hợp nhất với tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu ấy!”
Nhắc đến “Dung Thanh Như”, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn về phía một thiếu nữ.
Thiếu nữ dáng người mảnh mai, tóc dài thướt tha, mặc đồng phục học viện, dung mạo xinh đẹp, khí chất ôn hòa.
Các nam sinh xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái mê mẩn nhìn cô ta, như thể cô ta là nữ thần thánh thiện trong thần thoại Hy Lạp.
“Một kỳ nghỉ không gặp, nữ thần hình như càng đẹp hơn…”
“Tuy bảng xếp hạng hoa khôi năm nay còn chưa kết thúc, nhưng người đạt giải nhất chắc chắn là nữ thần rồi?”
“Đây chẳng phải là lời thừa sao? Còn có nữ sinh nào có thể mạnh hơn nữ thần về mọi mặt?”
“Không có! Dung Thanh Như, đỉnh của chóp!”
Bà ta bước xuống bục giảng, dừng lại trước mặt Diệp Vô Song, giơ tay tát xuống!
“Đồ không biết sống chết!”
Đứa con cưng của bà ta, bà ta còn không nỡ đánh, loại hàng rẻ tiền từ quê lên như Diệp Vô Song, dựa vào cái gì mà đánh?
Gió từ bàn tay nhanh chóng ập đến, Diệp Vô Song khẽ nheo đôi mắt đen lại, đáy mắt bốc lên sát khí.
Cô dùng tốc độ nhanh hơn bắt lấy cổ tay Tôn Hồng Hà, đứng dậy trở tay tát vào khuôn mặt béo của Tôn Hồng Hà một cái!
Chát!
Tôn Hồng Hà bị đánh lảo đảo lùi về sau!
Phía sau lớp học phát ra tiếng kinh ngạc, mắt học sinh đều nhìn đến đơ ra.
Diệp Vô Song trâu bò thật!
Đến cả thành viên hội đồng quản trị cũng dám đánh!
Trương Siêu cũng ngây người.
Trong lòng cậu ta hung ác, cầm lấy cây thước kẻ trên bàn giáo viên bên cạnh, dùng sức vung về phía Diệp Vô Song.
“Con đàn bà thối tha!”
Diệp Vô Song ánh mắt lạnh lùng, nghiêng người tránh né, nhấc chân đá một cước vào bụng Trương Siêu.
“Á!”
Trương Siêu cũng lảo đảo lùi về sau, đụng vào người mẹ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Hồng Hà đáng thương còn chưa đứng vững, đã bị con trai “ầm” một tiếng đụng ngã xuống đất.
“Rắc” một tiếng, xương cũng gãy!
Tôn Hồng Hà đâu chịu nổi loại khổ này, trực tiếp ngất xỉu!
“Mẹ!”
Trương Siêu hét lớn một tiếng, thấy mẹ hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng gọi mấy bạn học khiêng mẹ đến phòng y tế.
Trước khi đi, còn không quên lặp lại lời nói trước đó: “Diệp Vô Song, mày dám đánh thành viên hội đồng quản trị, mày cứ chờ đó cho tao!”
Trong lớp học khôi phục sự im lặng trước đó.
Do ánh mắt phía sau quá nóng rực, Diệp Vô Song quay người nhìn lại, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp là vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Soạt soạt soạt soạt—
Học sinh dùng cả tay chân, đồng loạt chen chúc vào góc tường.
Sợ Diệp Vô Song không vừa ý, sẽ đánh cả bọn họ một trận.
Nhưng Diệp Vô Song không có hứng thú đánh bọn họ, chỉ ngồi xuống tiếp tục lật sách.
Nhiệm vụ thử thách lần này là giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi tháng.
Chỉ khi hoàn thành 30 nhiệm vụ thử thách, mới có thể hồi sinh em trai.
Cô không muốn thất bại ngay bước đầu tiên.
Không lâu sau, trong loa phát thanh vang lên những giai điệu hào hùng.
Đó là nhạc vào lễ chào cờ, nhắc nhở thầy và trò nên đến quảng trường tập trung.
Diệp Vô Song gấp sách lại, tổng hợp kiến thức trong đầu, cũng đi ra khỏi lớp cùng các bạn học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười phút sau, trong quảng trường đông nghịt thầy và trò.
Lễ chào cờ đơn giản nhưng trang trọng kết thúc, hiệu phó tóc hoa râm, mặc bộ đồ thời Đường màu xanh đậm bước lên bục phát biểu.
Nội dung phát biểu cả nghìn bài đều giống như nhau, mọi người không có tinh thần, cho đến khi đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu.
Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tóc màu nâu hạt dẻ, ngũ quan đoan chính, mặc đồng phục kiểu Anh màu đen trắng, giống như nam chính trong truyện tranh Nhật Bản.
Dưới khán đài lập tức xôn xao, nữ sinh đặc biệt kích động.
“Ohhhh! Thẩm Ôn Ngọc, hotboy Thẩm!”
“Mẹ nó tôi nằm mơ cũng muốn hẹn hò với hotboy Thẩm, tiếc là hotboy Thẩm đã có vị hôn thê Diệp Vô Song rồi, huhu!”
“Dựa vào cái gì mà một con nhỏ nhà quê lại có thể gả cho hotboy Thẩm chứ, tôi không phục!!”
“Cậu không phục thì làm được gì, cho dù không có Diệp Vô Song, cũng không đến lượt cậu đâu?”
“Đúng vậy, Thẩm Ôn Ngọc đã công khai nói, Dung Thanh Như, hoa khôi Dung là cô gái phù hợp nhất với tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu ấy!”
Nhắc đến “Dung Thanh Như”, ánh mắt mọi người theo bản năng nhìn về phía một thiếu nữ.
Thiếu nữ dáng người mảnh mai, tóc dài thướt tha, mặc đồng phục học viện, dung mạo xinh đẹp, khí chất ôn hòa.
Các nam sinh xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái mê mẩn nhìn cô ta, như thể cô ta là nữ thần thánh thiện trong thần thoại Hy Lạp.
“Một kỳ nghỉ không gặp, nữ thần hình như càng đẹp hơn…”
“Tuy bảng xếp hạng hoa khôi năm nay còn chưa kết thúc, nhưng người đạt giải nhất chắc chắn là nữ thần rồi?”
“Đây chẳng phải là lời thừa sao? Còn có nữ sinh nào có thể mạnh hơn nữ thần về mọi mặt?”
“Không có! Dung Thanh Như, đỉnh của chóp!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro