Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Fan Hâm Mộ Hò H...
2024-12-26 07:45:01
Màn biểu diễn kết thúc bằng tiếng trống của Diệp Vô Song.
Cô tháo tai nghe xuống, vừa định rời đi, Giản Kiêu Dương thở hổn hển, nói vào micro.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ.”
Diệp Vô Song khó hiểu ngẩng đầu.
Khán giả dưới đài cũng khó hiểu nhìn Giản Kiêu Dương.
Chỉ thấy Giản Kiêu Dương quỳ một chân xuống, một tay cầm micro, một tay đưa về phía Diệp Vô Song, như đang chờ đợi sự thương xót của thần linh.
Học sinh lớp Bảy còn lại cũng quay lưng về phía khán giả, nửa quỳ trên đất, một tay đặt sau lưng, một tay đưa về phía cô.
Trên khuôn mặt trẻ trung, tràn ngập sự sùng bái và vui mừng.
Đội hình này, Diệp Vô Song đã từng thấy khi mới đến lớp Bảy.
Thời khắc đó, giống như, thời khắc này.
Bọn họ đồng thanh, giọng nói vang dội.
“Xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!!”
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa.
Là khi mọi người quá nhàm chán, tâm hồn tuổi trẻ nổi loạn, mà sinh ra cách xưng hô này.
Nhưng Diệp Vô Song thật sự giống như thần linh từ trên trời giáng xuống, xua tan sương mù xung quanh bọn họ, khiến bọn họ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đã vượt qua lớp Một luôn dẫn đầu.
Khiến bọn họ từ góc tối tăm, nhặt lại lòng tự trọng và tự tin.
Không phải có người chê bai Diệp Vô Song không xứng với từ “Nữ vương” sao?
Hiện tại, bọn họ thần phục ở đây, chính là muốn tuyên cáo với bên ngoài.
Diệp Vô Song xứng đáng với hai chữ “Nữ vương”!
Cô tuyệt đối xứng, cực kỳ xứng, xứng như trời định!
“Nữ vương! Nữ vương!”
Những fan hâm mộ dưới đài đứng dậy, hò hét cuồng nhiệt.
“Nữ vương! Nữ vương!”
Cũng có người hùa theo, đẩy không khí lên đến cực điểm.
Nếu không phải người dẫn chương trình mắt tinh, phản ứng nhanh, kịp thời ra sân “mời” người lớp Bảy xuống, thì buổi dạ hội liên hoan này e là đã biến thành buổi gặp mặt fan cá nhân của Diệp Vô Song rồi.
Dưới khán đài, Dung Thanh Như lắng nghe tiếng hoan hô còn lớn hơn cả khi cô ta lên sân khấu biểu diễn, nụ cười trên mặt không khống chế được mà từ từ méo mó.
“Thanh Như, em không khỏe sao?” Thẩm Ôn Ngọc lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, anh Thẩm, anh đừng lo lắng…” Dung Thanh Như vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, quay sang nhìn Thẩm Ôn Ngọc.
Lại phát hiện Thẩm Ôn Ngọc đã không còn nhìn cô ta nữa, mà đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Vô Song rời đi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Anh ta chưa bao giờ biết Diệp Vô Song lại biết chơi trống, còn chơi bùng nổ và cool ngầu như vậy…
Dung Thanh Như nắm chặt viền hoa được đính trên lễ phục.
Diệp Vô Song chết tiệt!
Roẹt.
Viền hoa được may tỉ mỉ bị rách.
…
Phía sau sân khấu.
Người qua lại rất nhiều, có người là nhân viên công tác, có người vừa từ trên sân khấu xuống, cũng có người chuẩn bị lên sân khấu.
Ngoài ra, còn có một cậu bé chạy đông chạy tây, có lẽ là con của một nhân viên nào đó.
“Nữ vương, cậu đánh trống đỉnh quá!” Sự sùng bái trong mắt Giản Kiêu Dương như muốn trào ra.
Cậu ta phát hiện Diệp Vô Song vĩnh viễn đều mạnh hơn những gì cậu ta tưởng tượng.
Đánh nhau cũng vậy, học tập cũng vậy, ngay cả đánh trống cũng vậy!
Giáo viên chủ nhiệm và học sinh lớp Hai rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào, mới có thể khinh thường và bắt nạt nữ vương như vậy chứ?
“Tạm được.” Diệp Vô Song nhàn nhạt trả lời.
“Tôi đưa bọn họ đi tẩy trang trước đây, hẹn gặp lại ngày mai!” Giản Kiêu Dương vẫy vẫy tay, dẫn học sinh lớp Bảy đi tẩy trang.
Diệp Vô Song xem thời gian, định lên đường về nhà.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động lớn, sau đó toàn bộ mái che của sân khấu đều sụp xuống!
Nguồn điện bị cắt đứt, ánh đèn lập tức biến mất, tiếng la hét vang lên bốn phía, lửa bắt đầu lan ra.
“Mẹ ơi! Oa!!” Cậu bé khóc trong hỗn loạn.
“Cục cưng! Cục cưng con ở đâu!” Mẹ của cậu bé lo lắng nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy con cách đó năm mét.
“Đứng yên ở đó đừng động đậy, mẹ đến tìm con!” Cô ấy đi ngược chiều dòng người.
Ầm!
Trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng động lớn, cột chống bị gãy rơi về phía cậu bé!
Cô tháo tai nghe xuống, vừa định rời đi, Giản Kiêu Dương thở hổn hển, nói vào micro.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ.”
Diệp Vô Song khó hiểu ngẩng đầu.
Khán giả dưới đài cũng khó hiểu nhìn Giản Kiêu Dương.
Chỉ thấy Giản Kiêu Dương quỳ một chân xuống, một tay cầm micro, một tay đưa về phía Diệp Vô Song, như đang chờ đợi sự thương xót của thần linh.
Học sinh lớp Bảy còn lại cũng quay lưng về phía khán giả, nửa quỳ trên đất, một tay đặt sau lưng, một tay đưa về phía cô.
Trên khuôn mặt trẻ trung, tràn ngập sự sùng bái và vui mừng.
Đội hình này, Diệp Vô Song đã từng thấy khi mới đến lớp Bảy.
Thời khắc đó, giống như, thời khắc này.
Bọn họ đồng thanh, giọng nói vang dội.
“Xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!!”
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa.
Là khi mọi người quá nhàm chán, tâm hồn tuổi trẻ nổi loạn, mà sinh ra cách xưng hô này.
Nhưng Diệp Vô Song thật sự giống như thần linh từ trên trời giáng xuống, xua tan sương mù xung quanh bọn họ, khiến bọn họ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đã vượt qua lớp Một luôn dẫn đầu.
Khiến bọn họ từ góc tối tăm, nhặt lại lòng tự trọng và tự tin.
Không phải có người chê bai Diệp Vô Song không xứng với từ “Nữ vương” sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, bọn họ thần phục ở đây, chính là muốn tuyên cáo với bên ngoài.
Diệp Vô Song xứng đáng với hai chữ “Nữ vương”!
Cô tuyệt đối xứng, cực kỳ xứng, xứng như trời định!
“Nữ vương! Nữ vương!”
Những fan hâm mộ dưới đài đứng dậy, hò hét cuồng nhiệt.
“Nữ vương! Nữ vương!”
Cũng có người hùa theo, đẩy không khí lên đến cực điểm.
Nếu không phải người dẫn chương trình mắt tinh, phản ứng nhanh, kịp thời ra sân “mời” người lớp Bảy xuống, thì buổi dạ hội liên hoan này e là đã biến thành buổi gặp mặt fan cá nhân của Diệp Vô Song rồi.
Dưới khán đài, Dung Thanh Như lắng nghe tiếng hoan hô còn lớn hơn cả khi cô ta lên sân khấu biểu diễn, nụ cười trên mặt không khống chế được mà từ từ méo mó.
“Thanh Như, em không khỏe sao?” Thẩm Ôn Ngọc lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, anh Thẩm, anh đừng lo lắng…” Dung Thanh Như vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, quay sang nhìn Thẩm Ôn Ngọc.
Lại phát hiện Thẩm Ôn Ngọc đã không còn nhìn cô ta nữa, mà đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Vô Song rời đi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Anh ta chưa bao giờ biết Diệp Vô Song lại biết chơi trống, còn chơi bùng nổ và cool ngầu như vậy…
Dung Thanh Như nắm chặt viền hoa được đính trên lễ phục.
Diệp Vô Song chết tiệt!
Roẹt.
Viền hoa được may tỉ mỉ bị rách.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau sân khấu.
Người qua lại rất nhiều, có người là nhân viên công tác, có người vừa từ trên sân khấu xuống, cũng có người chuẩn bị lên sân khấu.
Ngoài ra, còn có một cậu bé chạy đông chạy tây, có lẽ là con của một nhân viên nào đó.
“Nữ vương, cậu đánh trống đỉnh quá!” Sự sùng bái trong mắt Giản Kiêu Dương như muốn trào ra.
Cậu ta phát hiện Diệp Vô Song vĩnh viễn đều mạnh hơn những gì cậu ta tưởng tượng.
Đánh nhau cũng vậy, học tập cũng vậy, ngay cả đánh trống cũng vậy!
Giáo viên chủ nhiệm và học sinh lớp Hai rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào, mới có thể khinh thường và bắt nạt nữ vương như vậy chứ?
“Tạm được.” Diệp Vô Song nhàn nhạt trả lời.
“Tôi đưa bọn họ đi tẩy trang trước đây, hẹn gặp lại ngày mai!” Giản Kiêu Dương vẫy vẫy tay, dẫn học sinh lớp Bảy đi tẩy trang.
Diệp Vô Song xem thời gian, định lên đường về nhà.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động lớn, sau đó toàn bộ mái che của sân khấu đều sụp xuống!
Nguồn điện bị cắt đứt, ánh đèn lập tức biến mất, tiếng la hét vang lên bốn phía, lửa bắt đầu lan ra.
“Mẹ ơi! Oa!!” Cậu bé khóc trong hỗn loạn.
“Cục cưng! Cục cưng con ở đâu!” Mẹ của cậu bé lo lắng nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy con cách đó năm mét.
“Đứng yên ở đó đừng động đậy, mẹ đến tìm con!” Cô ấy đi ngược chiều dòng người.
Ầm!
Trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng động lớn, cột chống bị gãy rơi về phía cậu bé!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro