Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Gia Đình Là Giớ...
2024-12-25 17:55:53
Thông thường, đám lưu manh sẽ không dễ dàng trêu chọc con em quý tộc, gia thế của họ lớn, thế lực phía sau cũng chằng chịt.
Giản Kiêu Dương thì khác.
Ông cụ Giản xuất thân từ quân đội, tính cách cương trực, không bao giờ nuông chiều con cháu.
Cháu học lực kém? Đáng học lớp nào thì cứ vào lớp đó, tuyệt đối không đi cửa sau.
Cháu bị người ta bắt nạt? Chỉ có kẻ yếu mới bị bắt nạt, kẻ yếu không xứng làm người nhà họ Giản!
Thái độ này, khiến bối cảnh của Giản Kiêu Dương giống như hữu danh vô thực, ai ai cũng có thể chèn ép một chút, có thể nói là cậu ấm thảm nhất.
Khi tình hình căng thẳng, từ bên cạnh mọi người truyền đến tiếng lách tách của muỗng đặt trên đĩa sứ.
Diệp Vô Song đã ăn xong.
Lúc này, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Diệp Vô Song.
“Diệp Vô Song? Sao cậu lại ở đây?” Đồng tử Giản Kiêu Dương hơi co lại.
“Ồ, có người quen kìa? Còn xinh đẹp nữa.” Anh Trần bỏ mặc Giản Kiêu Dương, đi đến bàn ăn của Diệp Vô Song.
“Sao, muốn giúp bạn mình ra mặt à?”
Diệp Vô Song từ tốn lau miệng, khuôn mặt tinh xảo không một gợn sóng.
Cô không có sở thích xen vào chuyện người khác.
“Cô ấy chỉ là bạn học hôm nay mới đến lớp chúng tôi thôi, không phải bạn bè gì cả, các anh nhầm rồi!” Giản Kiêu Dương hận không thể tự tát mình mấy cái.
Sao cậu ta lại kéo Diệp Vô Song vào chuyện này chứ?
Đám lưu manh này không giống Tôn Hồng Hà, Trương Siêu!
Bọn chúng từng đâm người, có tiền án ở đồn cảnh sát!
“Bạn học mới à?” Anh Trần hứng thú, chỉ vào Giản Kiêu Dương.
“Vậy chắc chắn cô không biết thằng nhóc này thảm hại cỡ nào đâu, tôi nói cho cô nghe, người nhà nó chẳng bao giờ quản nó, một đại thiếu gia của tập đoàn, thường xuyên bị chúng tôi đuổi đánh, cô thấy buồn cười không, ha ha ha ha.”
Vẻ mặt Giản Kiêu Dương hơi khó coi.
Cậu ta không muốn những chuyện mất mặt này bị nhiều người biết.
Nữ vương chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin và rất buồn cười nhỉ?
Cậu ta vụng trộm liếc nhìn Diệp Vô Song, nhưng điều khiến cậu ta bất ngờ là, trong mắt Diệp Vô Song không có chút ý cười nào.
Cô giống như một mặt hồ đóng băng quanh năm, mặc cho gió bắc thét gào thế nào, cũng không gợn sóng, mang một vẻ đẹp đặc biệt, thoát tục.
Anh Trần cũng bị thu hút, anh ta ngừng cười: “Em gái, làm bạn gái anh nhé?”
Cô gái này xinh đẹp hơn mấy hot girl mạng nhiều, chỉ riêng khí chất thôi cũng đã không cùng đẳng cấp.
Diệp Vô Song bỏ qua anh Trần, đi về phía cửa nhà hàng.
Cô cũng không có thời gian dư thừa để nói chuyện với mấy tên cặn bã.
Anh Trần ngẩn người, anh ta tán gái bao nhiêu năm nay, chưa có cô gái nào dám không thèm nhìn anh ta một cái mà bỏ đi như vậy!
“Này? Anh Trần hỏi cô có nghe thấy không hả?” Đám đàn em kêu gào.
Anh Trần xua tay, giả bộ bao dung: “Không sao không sao, kệ cô ta đi, nhìn vẻ mặt đó chắc là nhà có tang, vội về chịu tang ấy mà.”
Diệp Vô Song dừng bước khi còn cách cửa một bước chân.
Cô quay lưng về phía mọi người, không ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Bọn chúng chỉ biết những lời này có tác dụng với Diệp Vô Song.
Đám đàn em nói lớn hơn: “Đúng là anh Trần thông minh, nhìn ra được cả điều này, em thấy nhà cô ta không chỉ có mẹ mất đâu, chắc bố cũng đi rồi ấy chứ!”
“Các người…” Ánh mắt Giản Kiêu Dương thay đổi.
Đánh nhau thì đánh nhau, chửi người thì chửi người, nguyền rủa cha mẹ người khác chết thì quá đáng rồi!
“Vốn dĩ, tôi không muốn động tay với các người.”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Vô Song vang lên bên tai mỗi người.
Cô cài chốt cửa kính nhà hàng, từ tốn nói: “Bởi vì các người chỉ là những con sâu bọ sống ở cống rãnh, hút nhặt thức ăn thừa, tự cho mình là mạnh mẽ như vương giả.”
Cô lại khóa trái cửa: “Thực tế thì toàn thân bốc mùi hôi thối, yếu đuối và hèn hạ.”
Làm xong những việc này, cô quay người lại đối mặt với mọi người: “Tôi hy vọng các người sẽ không hối hận vì đã chọc vào tôi.”
Gia đình là giới hạn quan trọng nhất của cô.
Giản Kiêu Dương thì khác.
Ông cụ Giản xuất thân từ quân đội, tính cách cương trực, không bao giờ nuông chiều con cháu.
Cháu học lực kém? Đáng học lớp nào thì cứ vào lớp đó, tuyệt đối không đi cửa sau.
Cháu bị người ta bắt nạt? Chỉ có kẻ yếu mới bị bắt nạt, kẻ yếu không xứng làm người nhà họ Giản!
Thái độ này, khiến bối cảnh của Giản Kiêu Dương giống như hữu danh vô thực, ai ai cũng có thể chèn ép một chút, có thể nói là cậu ấm thảm nhất.
Khi tình hình căng thẳng, từ bên cạnh mọi người truyền đến tiếng lách tách của muỗng đặt trên đĩa sứ.
Diệp Vô Song đã ăn xong.
Lúc này, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Diệp Vô Song.
“Diệp Vô Song? Sao cậu lại ở đây?” Đồng tử Giản Kiêu Dương hơi co lại.
“Ồ, có người quen kìa? Còn xinh đẹp nữa.” Anh Trần bỏ mặc Giản Kiêu Dương, đi đến bàn ăn của Diệp Vô Song.
“Sao, muốn giúp bạn mình ra mặt à?”
Diệp Vô Song từ tốn lau miệng, khuôn mặt tinh xảo không một gợn sóng.
Cô không có sở thích xen vào chuyện người khác.
“Cô ấy chỉ là bạn học hôm nay mới đến lớp chúng tôi thôi, không phải bạn bè gì cả, các anh nhầm rồi!” Giản Kiêu Dương hận không thể tự tát mình mấy cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao cậu ta lại kéo Diệp Vô Song vào chuyện này chứ?
Đám lưu manh này không giống Tôn Hồng Hà, Trương Siêu!
Bọn chúng từng đâm người, có tiền án ở đồn cảnh sát!
“Bạn học mới à?” Anh Trần hứng thú, chỉ vào Giản Kiêu Dương.
“Vậy chắc chắn cô không biết thằng nhóc này thảm hại cỡ nào đâu, tôi nói cho cô nghe, người nhà nó chẳng bao giờ quản nó, một đại thiếu gia của tập đoàn, thường xuyên bị chúng tôi đuổi đánh, cô thấy buồn cười không, ha ha ha ha.”
Vẻ mặt Giản Kiêu Dương hơi khó coi.
Cậu ta không muốn những chuyện mất mặt này bị nhiều người biết.
Nữ vương chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin và rất buồn cười nhỉ?
Cậu ta vụng trộm liếc nhìn Diệp Vô Song, nhưng điều khiến cậu ta bất ngờ là, trong mắt Diệp Vô Song không có chút ý cười nào.
Cô giống như một mặt hồ đóng băng quanh năm, mặc cho gió bắc thét gào thế nào, cũng không gợn sóng, mang một vẻ đẹp đặc biệt, thoát tục.
Anh Trần cũng bị thu hút, anh ta ngừng cười: “Em gái, làm bạn gái anh nhé?”
Cô gái này xinh đẹp hơn mấy hot girl mạng nhiều, chỉ riêng khí chất thôi cũng đã không cùng đẳng cấp.
Diệp Vô Song bỏ qua anh Trần, đi về phía cửa nhà hàng.
Cô cũng không có thời gian dư thừa để nói chuyện với mấy tên cặn bã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Trần ngẩn người, anh ta tán gái bao nhiêu năm nay, chưa có cô gái nào dám không thèm nhìn anh ta một cái mà bỏ đi như vậy!
“Này? Anh Trần hỏi cô có nghe thấy không hả?” Đám đàn em kêu gào.
Anh Trần xua tay, giả bộ bao dung: “Không sao không sao, kệ cô ta đi, nhìn vẻ mặt đó chắc là nhà có tang, vội về chịu tang ấy mà.”
Diệp Vô Song dừng bước khi còn cách cửa một bước chân.
Cô quay lưng về phía mọi người, không ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Bọn chúng chỉ biết những lời này có tác dụng với Diệp Vô Song.
Đám đàn em nói lớn hơn: “Đúng là anh Trần thông minh, nhìn ra được cả điều này, em thấy nhà cô ta không chỉ có mẹ mất đâu, chắc bố cũng đi rồi ấy chứ!”
“Các người…” Ánh mắt Giản Kiêu Dương thay đổi.
Đánh nhau thì đánh nhau, chửi người thì chửi người, nguyền rủa cha mẹ người khác chết thì quá đáng rồi!
“Vốn dĩ, tôi không muốn động tay với các người.”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Vô Song vang lên bên tai mỗi người.
Cô cài chốt cửa kính nhà hàng, từ tốn nói: “Bởi vì các người chỉ là những con sâu bọ sống ở cống rãnh, hút nhặt thức ăn thừa, tự cho mình là mạnh mẽ như vương giả.”
Cô lại khóa trái cửa: “Thực tế thì toàn thân bốc mùi hôi thối, yếu đuối và hèn hạ.”
Làm xong những việc này, cô quay người lại đối mặt với mọi người: “Tôi hy vọng các người sẽ không hối hận vì đã chọc vào tôi.”
Gia đình là giới hạn quan trọng nhất của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro