Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn

Giết Người Bằng...

2024-12-25 17:55:53

Ngay lúc hắn bóp cò, Diệp Vô Song giơ tay hắn lên, để viên đạn bắn lên trần nhà, rồi một gối đánh vào bụng hắn, cướp lấy khẩu súng của hắn, bóp cò.

“Đoàng!”

Một phát súng nổ thẳng vào đầu!

Sinh mạng vừa còn sống sờ sờ đã ngã xuống, hắn thậm chí còn không biết ai đã giết mình!

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh!

Tiếng súng thu hút những kẻ xâm nhập còn lại, bọn chúng từ bốn phương tám hướng xông tới.

Diệp Vô Song thản nhiên, bước ra khỏi phòng ngủ, tay cầm khẩu súng màu đen, trái bốn phải hai, liên tục bắn sáu phát, sáu người ngã xuống, bách phát bách trúng!

Những kẻ đến sau cảnh giác hơn, mò đến gần, đột kích Diệp Vô Song ở một khúc quanh.

Diệp Vô Song ngả người về phía sau, đứng dậy nắm lấy cổ tay hắn, một chiêu khống chế khiến hắn không thể động đậy, giơ tay bắn một phát vào tấm kính mờ của ban công.

Đoàng!

Kẻ đang nấp sau tấm kính đang định đánh lén thì chết ngay lập tức!

Sau đó, Diệp Vô Song mới bắn vào đầu kẻ trước mặt mình, lạnh lùng vô tình mà cũng vô cùng đẹp mắt.

Tốc độ giảm quân số của địch quá nhanh!

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn.

Nhưng cao thấp đã phân định, thắng bại đã rõ rồi, chẳng phải sao!

Phong Cửu chạy đến phòng ngủ, phát hiện Quý Thâm đang dựa vào lan can, quan sát cuộc chiến ở dưới lầu, ánh đèn mờ ảo chiếu vào người anh, tăng thêm một vẻ mê hoặc yêu mị cho khuôn mặt tuấn tú đủ để làm điên đảo chúng sinh đó.

Tay anh vẫn nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ, như thể đang thưởng thức một điệu vanxơ lộng lẫy.

Phong Cửu ngây người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là một người đàn ông yếu đuối không có sức trói gà, được một người đẹp mạnh mẽ hung dữ bảo vệ, rất kỳ lạ sao?”

Quý Thâm khẽ cười, sự kinh ngạc trong đáy mắt khó mà che giấu.

Anh đoán khi ông nội được cô cứu, cũng kinh ngạc như vậy.

Khóe miệng Phong Cửu giật giật.

Khi ngài đè tôi xuống đất đánh nhừ tử, đâu có nói mình là người đàn ông yếu đuối không có sức trói gà.

“Thử đánh giá thân thủ của cô ấy xem.” Quý Thâm hỏi trợ lý đặc biệt của mình.

Phong Cửu quan sát, một lát sau, đồng tử anh ta hơi co lại.

Người trong nghề rất dễ nhận ra nhau, thân pháp, ý thức và thói quen bắn vào đầu của Diệp Vô Song, không điều nào không viết lên hai chữ “sát thủ”.

So với những đặc công thoắt ẩn thoắt hiện, và những lính đánh thuê có tiền là có quyền, sát thủ càng lạnh lùng, càng vô tình, cũng càng tàn nhẫn, càng mạnh mẽ.

Bởi vì thế giới của bọn họ không có quốc gia, tiền bạc, chỉ có sống và chết!

“Cô ấy là sát thủ.” Phong Cửu khẳng định.

Ly rượu vang đỏ đang lắc lư trong tay Quý Thâm dừng lại.

Anh đã từng nghĩ Diệp Vô Song có thể được huấn luyện bởi một bậc thầy đấu võ.

Cũng đã nghĩ Diệp Vô Song có lẽ quen biết một quân nhân xuất ngũ nào đó, nên quen thuộc với súng ống.

Chỉ là chưa từng nghĩ, Diệp Vô Song là sát thủ.

“Hơn nữa còn mạnh hơn tôi, có phong thái năm xưa của Queen.” Phong Cửu kiệm lời như vàng mà lại hiếm khi nói nhiều thêm một câu.

Anh ta từng may mắn được chứng kiến cảnh Queen thi hành nhiệm vụ, lúc đó liền cảm thấy cái tên Queen, quả là xứng đáng.

Cô gái trước mắt này, không hề kém Queen!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quý Thâm uống cạn ly rượu vang trong tay, đôi mắt sâu thẳm thoáng loé lên một tia u ám.

Trong hồ sơ điều tra thuộc về Diệp Vô Song, quả nhiên đã bỏ sót rất nhiều chữ!

Dưới lầu.

Diệp Vô Song giải quyết xong kẻ xâm nhập cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Quý Thâm, giọng điệu bình tĩnh: “Coi như trả tiền thuê nhà.”

Ở nhà người ta, ăn đồ của người ta, khó tránh khỏi phải trả tiền.

Giết người bằng với trả tiền thuê nhà?

Quý Thâm cười một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Được.”

Cô gái đứng giữa đống xác chết, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp dính vài vệt máu, lại càng thêm diễm lệ.

Như một đóa hoa hướng về cái chết mà sinh trưởng, càng gần địa ngục, càng rực rỡ mê người.

Những người hầu đã tỉnh lại nhìn nhau, lặng lẽ dọn dẹp hiện trường.

Bọn họ là người được nhà họ Quý bồi dưỡng, không phải bảo mẫu hay bảo vệ được trả lương theo tháng ở thị trường lao động.

Đêm đó, Diệp Vô Song ngủ đặc biệt thoải mái.

Cho dù giữa chừng có một chút gián đoạn, cũng đã lâu rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy.

Khi cô tỉnh dậy, Quý Thâm đã không còn bên cạnh.

Là người nắm quyền của một gia tộc lớn, anh đương nhiên bận rộn hơn người khác.

Ăn sáng xong, Diệp Vô Song được tài xế đưa đến học viện Phi Điểu.

Vừa đến gần học viện, tài xế còn chưa dừng xe, từ đằng xa, Diệp Vô Song đã nhìn thấy Giản Kiêu Dương và một nam sinh đang đối đầu nhau, phía sau nam sinh đó còn có một nữ sinh tóc ngắn xinh xắn đang đứng.

Xung quanh tụ tập rất nhiều người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn

Số ký tự: 0