Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Người Nên Cầu N...
2024-12-26 07:45:01
“Tôn đại sư, mời, mời bên này.” Thầy giáo phụ trách dẫn đoàn của trường số ba mời người có thân phận địa vị cao nhất xuống xe buýt.
Đó là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặc bộ tây trang đen đắt tiền, chân đi giày da thật, tóc chải bóng loáng, tinh thần quắc thước.
Ông ta chính là chủ tịch đương nhiệm của hiệp hội cờ vua Yến Thành, một trong những đại kiện tướng cờ vua, thầy hướng dẫn của trường số ba lần này: Tôn Gia Hào.
Tôn Gia Hào đi đến trước bảng thông báo, nhìn tên học sinh “tạm thời chưa có cấp bậc” kia, lại nhìn xuống cuối danh sách, chỗ ghi “thầy hướng dẫn Tần Liệt”, cười khẩy một tiếng:
“Bạn cũ càng ngày càng không ra gì rồi, ngay cả hai mươi học sinh biết chơi cờ cũng không kiếm đủ, mất mặt thật!”
Sân vận động.
Sân khấu của cuộc thi lần này được đặt ở trung tâm sân điền kinh của Phi Điểu, vì khán đài ở đây có thể chứa được nhiều khán giả hơn.
Ngoài học sinh của trường, các trường khác cũng có học sinh đến xem.
Đội tuyển đại diện cho Phi Điểu đã đến từ sớm, xếp hàng chỉnh tề.
Dung Thanh Như vì có cấp bậc thực lực cao nhất, đứng ở vị trí đầu tiên, Thẩm Ôn Ngọc đứng ở vị trí thứ hai.
Diệp Vô Song được sắp xếp ở vị trí cuối cùng.
Cũng không biết có phải đã bàn bạc trước hay không, mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, đồng loạt phớt lờ Diệp Vô Song.
Người thứ mười chín còn cố ý bước lên phía trước nửa bước, tạo một khoảng trống lớn hơn với Diệp Vô Song, như thể cô là hồng thủy mãnh thú.
Diệp Vô Song không để ý.
Cô chỉ muốn đại diện cho Phi Điểu giành chiến thắng trong giải đấu lần này, hoàn thành nhiệm vụ thử thách (2).
Phía trước, Dung Thanh Như tranh thủ nhìn Diệp Vô Song với vẻ mặt bình tĩnh, nhớ đến lời Diệp Vô Song nói trong phòng hiệu trưởng rằng cô ta không xứng đấu cờ với cô, khẽ siết chặt nắm tay.
Diệp Vô Song, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, tôi xem lát nữa cô còn làm bộ được nữa không!
Phía bên kia, Mạnh Vân Cảnh dẫn học sinh của trường số ba bước vào sân vận động.
Khi đi ngang qua đội Phi Điểu, con ngươi anh ta co rút lại!
Anh ta nhìn thấy cô hầu gái trong tiệm bánh ngọt rồi!
Cô đang đứng trong đội tuyển của Phi Điểu, là học sinh của Phi Điểu!!
“Sao lại là cô!” Ngô Tử Huyên cũng nhìn thấy Diệp Vô Song, trong mắt lập tức tụ lại ngọn lửa giận dữ nồng nặc.
Chính là con hồ ly tinh này, hại cô ta mất mặt ở tiệm bánh ngọt, khiến anh Mạnh có thái độ lạnh nhạt với cô ta!
Thật không ngờ, cô lại là học sinh của Phi Điểu, còn giống như bọn họ, phải tham gia giải đấu lần này!
Khi nhìn thấy bảng tên trước ngực trái của Diệp Vô Song, khắc ba chữ “Diệp Vô Song”, ngọn lửa giận dữ trong mắt Ngô Tử Huyên biến thành khinh bỉ.
“Hóa ra cô chính là Diệp Vô Song, con gà mờ chưa có cấp bậc!
Cô tốt nhất nên cầu nguyện lát nữa đừng gặp tôi, nếu không xem tôi xử lý cô thế nào!”
“Người nên cầu nguyện nên là cô.” Diệp Vô Song khẽ nâng mí mắt, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Ngô Tử Huyên! Chú ý lễ phép của em!” Giọng Mạnh Vân Cảnh có thêm vài phần tức giận, khi quay sang nói chuyện với Diệp Vô Song, giọng nói lại mang theo sự xin lỗi dịu dàng, còn có chút căng thẳng.
“Bạn học Diệp, tôi rất xin lỗi vì cô ấy lại mạo phạm cô, tôi đảm bảo chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ ba.”
Nói xong, liền dẫn học sinh đi đến vị trí mà họ cần đứng.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, đợi sau khi cuộc thi kết thúc, anh ta sẽ tìm cô xin thông tin liên lạc.
Tám đội lần lượt tập trung đầy đủ.
Học sinh đến xem cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Đến giờ, Thượng Quan Thanh Lâm lên sân khấu chủ trì, giới thiệu thể lệ và quy tắc của cuộc thi.
Thể lệ rất đơn giản.
Tám đội, mỗi đội 20 người.
Đầu tiên chia thành bốn bảng theo kết quả bốc thăm, tiến hành 20 ván đấu 1vs1.
Học sinh nào thắng, trường của học sinh đó sẽ được cộng một điểm.
Sau khi kết thúc các ván đấu, nếu hai trường bằng điểm nhau, mỗi trường sẽ chọn một người đấu lại, người thắng sẽ vào vòng hai.
Vòng hai chỉ còn lại bốn đội, sau đó bốc thăm chia thành hai bảng, tiếp tục tiến hành đấu 1vs1, đội nào nhiều điểm hơn sẽ vào chung kết.
Đó là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặc bộ tây trang đen đắt tiền, chân đi giày da thật, tóc chải bóng loáng, tinh thần quắc thước.
Ông ta chính là chủ tịch đương nhiệm của hiệp hội cờ vua Yến Thành, một trong những đại kiện tướng cờ vua, thầy hướng dẫn của trường số ba lần này: Tôn Gia Hào.
Tôn Gia Hào đi đến trước bảng thông báo, nhìn tên học sinh “tạm thời chưa có cấp bậc” kia, lại nhìn xuống cuối danh sách, chỗ ghi “thầy hướng dẫn Tần Liệt”, cười khẩy một tiếng:
“Bạn cũ càng ngày càng không ra gì rồi, ngay cả hai mươi học sinh biết chơi cờ cũng không kiếm đủ, mất mặt thật!”
Sân vận động.
Sân khấu của cuộc thi lần này được đặt ở trung tâm sân điền kinh của Phi Điểu, vì khán đài ở đây có thể chứa được nhiều khán giả hơn.
Ngoài học sinh của trường, các trường khác cũng có học sinh đến xem.
Đội tuyển đại diện cho Phi Điểu đã đến từ sớm, xếp hàng chỉnh tề.
Dung Thanh Như vì có cấp bậc thực lực cao nhất, đứng ở vị trí đầu tiên, Thẩm Ôn Ngọc đứng ở vị trí thứ hai.
Diệp Vô Song được sắp xếp ở vị trí cuối cùng.
Cũng không biết có phải đã bàn bạc trước hay không, mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, đồng loạt phớt lờ Diệp Vô Song.
Người thứ mười chín còn cố ý bước lên phía trước nửa bước, tạo một khoảng trống lớn hơn với Diệp Vô Song, như thể cô là hồng thủy mãnh thú.
Diệp Vô Song không để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ muốn đại diện cho Phi Điểu giành chiến thắng trong giải đấu lần này, hoàn thành nhiệm vụ thử thách (2).
Phía trước, Dung Thanh Như tranh thủ nhìn Diệp Vô Song với vẻ mặt bình tĩnh, nhớ đến lời Diệp Vô Song nói trong phòng hiệu trưởng rằng cô ta không xứng đấu cờ với cô, khẽ siết chặt nắm tay.
Diệp Vô Song, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, tôi xem lát nữa cô còn làm bộ được nữa không!
Phía bên kia, Mạnh Vân Cảnh dẫn học sinh của trường số ba bước vào sân vận động.
Khi đi ngang qua đội Phi Điểu, con ngươi anh ta co rút lại!
Anh ta nhìn thấy cô hầu gái trong tiệm bánh ngọt rồi!
Cô đang đứng trong đội tuyển của Phi Điểu, là học sinh của Phi Điểu!!
“Sao lại là cô!” Ngô Tử Huyên cũng nhìn thấy Diệp Vô Song, trong mắt lập tức tụ lại ngọn lửa giận dữ nồng nặc.
Chính là con hồ ly tinh này, hại cô ta mất mặt ở tiệm bánh ngọt, khiến anh Mạnh có thái độ lạnh nhạt với cô ta!
Thật không ngờ, cô lại là học sinh của Phi Điểu, còn giống như bọn họ, phải tham gia giải đấu lần này!
Khi nhìn thấy bảng tên trước ngực trái của Diệp Vô Song, khắc ba chữ “Diệp Vô Song”, ngọn lửa giận dữ trong mắt Ngô Tử Huyên biến thành khinh bỉ.
“Hóa ra cô chính là Diệp Vô Song, con gà mờ chưa có cấp bậc!
Cô tốt nhất nên cầu nguyện lát nữa đừng gặp tôi, nếu không xem tôi xử lý cô thế nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người nên cầu nguyện nên là cô.” Diệp Vô Song khẽ nâng mí mắt, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Ngô Tử Huyên! Chú ý lễ phép của em!” Giọng Mạnh Vân Cảnh có thêm vài phần tức giận, khi quay sang nói chuyện với Diệp Vô Song, giọng nói lại mang theo sự xin lỗi dịu dàng, còn có chút căng thẳng.
“Bạn học Diệp, tôi rất xin lỗi vì cô ấy lại mạo phạm cô, tôi đảm bảo chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ ba.”
Nói xong, liền dẫn học sinh đi đến vị trí mà họ cần đứng.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện, đợi sau khi cuộc thi kết thúc, anh ta sẽ tìm cô xin thông tin liên lạc.
Tám đội lần lượt tập trung đầy đủ.
Học sinh đến xem cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Đến giờ, Thượng Quan Thanh Lâm lên sân khấu chủ trì, giới thiệu thể lệ và quy tắc của cuộc thi.
Thể lệ rất đơn giản.
Tám đội, mỗi đội 20 người.
Đầu tiên chia thành bốn bảng theo kết quả bốc thăm, tiến hành 20 ván đấu 1vs1.
Học sinh nào thắng, trường của học sinh đó sẽ được cộng một điểm.
Sau khi kết thúc các ván đấu, nếu hai trường bằng điểm nhau, mỗi trường sẽ chọn một người đấu lại, người thắng sẽ vào vòng hai.
Vòng hai chỉ còn lại bốn đội, sau đó bốc thăm chia thành hai bảng, tiếp tục tiến hành đấu 1vs1, đội nào nhiều điểm hơn sẽ vào chung kết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro