Trọng Sinh Thành Vợ Của Tên Đàn Ông Đã Bắn Chết Tôi
Đem Chính Mình Ném Đi
Vạn Lệ Ly
2024-07-22 18:57:41
Sau khi Đường Tịnh Minh dẫn Thi Mị vào cửa, trong lòng lại xoắn xuýt.
Nhất là khi nhìn thấy Thời Lệnh Diễn một thân âu phục muốn qua công ty đi làm, càng cảm thấy thế thời này thật không công bằng, lớn tiếng nói: “Anh rể!”
Thời Lệnh Diễn chậm rãi uống một ngụm café, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khí thế hùng hổ của Đường Tịnh Minh trong nháy mắt liền biến mất, nhưng anh ta lại không cam tâm, chỉ về phía Thi Mị: “Đây là ai, tại sao cô ấy lại gọi anh là ông xã?”
Động tác của Thời Lệnh Diễn hơi dừng lại, nhìn liếc qua bọn họ.
Vẻ mặt Đường Tịnh Minh uể oải.
Mà cô vợ ngốc của anh lại không tim không phổi, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Anh đặt cốc café xuống, Thời Lệnh Diễn nói: “Anh và cô ấy kết hôn!”
Đường Tịnh Minh chỉ thấy tim mình giống như bị đâm mấy dao, vẻ mặt bi thương: “Cô ấy….Anh… ôi chao, chờ một chút!” Đường Tịnh Minh hoàn toàn tỉnh táo: “Không phải…anh lấy kẻ ngu sao?”
“Cũng chính là kẻ ngốc kia!”
Đạt được câu trả lời khẳng định, Đường Tịnh Minh bỗng nhiên quay người về phía sau.
Thi Mị nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, cuối cùng trong lòng cô cũng thoải mái, cầm viên chocolate trong tay, cười ngây ngô với anh ta.
Lúc này Đường Tịnh Minh mới ý thức được, cô gái này quá mức ngọt ngào.
Bỗng nhiên anh ta hít vào một hơi, hoàn toàn chưa từ bỏ ý định, cầm mũ của cô lên: “Nhìn rất bình thường, có chỗ nào ngốc chứ?”
Nhưng sau đó, Đường Tịnh Minh giống như bị vả vào mặt.
Cũng không biết là hành động nhấc mũ của anh ta làm chọc giận cô, hay là do anh ta nói gì không đúng, cô đột nhiên hất tay anh ta ra, dáng vẻ muốn khóc, giữ chặt mũ của mình.
Đường Tịnh Minh: “…” Được rồi, anh ta tin, dù sao người này cũng không bình thường.
Đường Tịnh Minh cảm thấy rất bi thương, che trái tim nhỏ bị thương của mình, ngồi xổm xuống: “Anh rể, anh…khiến em quá thất vọng.”
Sáng sớm anh ta đã nghe Vân Độ nói về chuyện bên này rồi.
Không nghĩ tới lại có người từ bên ngoài vào.
Càng đáng sợ hơn chính là, Thời Lệnh Diễn thế mà ngay cả kẻ ngốc cũng không buông tha cho, thật đúng là thoái hóa đạo đức.
Vẻ mặt Thời Lệnh Diễn co rút, biết anh ta đang suy nghĩ xấu xa, liền nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang phát đoán của anh ta: “Bị ép cưới!”
“Bị ép cưới cũng nên chọn người bình thường.”
“Người bình thường không dễ khống chế!” Thời Lệnh Diễn nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, cô ấy đã từng cứu mạng anh.”
Đường Tịnh Minh đột nhiên liền hiểu, bị tình cảm của anh làm cho cảm động, nghiêm túc nói: “Vậy em có thể theo đuổi cô ấy sao?”
Thời Lệnh Diễn: “…”
Thi Mị: “…”
Đường Tịnh Minh vừa nhìn liền biết không thể đùa, thở dài một tiếng: “Anh gọi em đến làm gì?”
“Kiểm tra một chút hệ thống theo dõi của em.”
“Cái này còn cần kiểm tra à, em tùy thời có thể duy trì!” Đường Tịnh Minh hoàn toàn bày ra dáng vẻ thường ngày, kêu to: “Không kiểm tra!”
Nhưng liếc mặt nhìn Thời Lệnh Diễn, anh ta lại cúi đầu, nhận mệnh làm việc.
Kiểm tra một phòng, Đường Tịnh Minh phát hiện một chuyện rất thú vị.
“Tối hôm qua camera giám sát bị che mất, nếu như bị người cướp đi còn có dấu vết để mà đuổi theo, nhưng đây chỉ che mất…Người này rất am hiểu nơi này, nếu như là trộm, trong nhà anh có mất gì không?”
Thời Lệnh Diễn: “…”
Đường Tịnh Minh không nghe được câu trả lời, quay đầu, bỗng nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy dấu vết trên cổ anh, mở to mắt: “Con mẹ nó, không phải anh làm mất chính mình chứ?”
Thời Lệnh Diễn đen mặt: “Nhìn một chút xem đối phương là ai!”
Đường Tịnh Minh hít sâu một hơi: “Đến người kia là ai anh cũng không biết?”
Nhất là khi nhìn thấy Thời Lệnh Diễn một thân âu phục muốn qua công ty đi làm, càng cảm thấy thế thời này thật không công bằng, lớn tiếng nói: “Anh rể!”
Thời Lệnh Diễn chậm rãi uống một ngụm café, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khí thế hùng hổ của Đường Tịnh Minh trong nháy mắt liền biến mất, nhưng anh ta lại không cam tâm, chỉ về phía Thi Mị: “Đây là ai, tại sao cô ấy lại gọi anh là ông xã?”
Động tác của Thời Lệnh Diễn hơi dừng lại, nhìn liếc qua bọn họ.
Vẻ mặt Đường Tịnh Minh uể oải.
Mà cô vợ ngốc của anh lại không tim không phổi, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Anh đặt cốc café xuống, Thời Lệnh Diễn nói: “Anh và cô ấy kết hôn!”
Đường Tịnh Minh chỉ thấy tim mình giống như bị đâm mấy dao, vẻ mặt bi thương: “Cô ấy….Anh… ôi chao, chờ một chút!” Đường Tịnh Minh hoàn toàn tỉnh táo: “Không phải…anh lấy kẻ ngu sao?”
“Cũng chính là kẻ ngốc kia!”
Đạt được câu trả lời khẳng định, Đường Tịnh Minh bỗng nhiên quay người về phía sau.
Thi Mị nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, cuối cùng trong lòng cô cũng thoải mái, cầm viên chocolate trong tay, cười ngây ngô với anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Đường Tịnh Minh mới ý thức được, cô gái này quá mức ngọt ngào.
Bỗng nhiên anh ta hít vào một hơi, hoàn toàn chưa từ bỏ ý định, cầm mũ của cô lên: “Nhìn rất bình thường, có chỗ nào ngốc chứ?”
Nhưng sau đó, Đường Tịnh Minh giống như bị vả vào mặt.
Cũng không biết là hành động nhấc mũ của anh ta làm chọc giận cô, hay là do anh ta nói gì không đúng, cô đột nhiên hất tay anh ta ra, dáng vẻ muốn khóc, giữ chặt mũ của mình.
Đường Tịnh Minh: “…” Được rồi, anh ta tin, dù sao người này cũng không bình thường.
Đường Tịnh Minh cảm thấy rất bi thương, che trái tim nhỏ bị thương của mình, ngồi xổm xuống: “Anh rể, anh…khiến em quá thất vọng.”
Sáng sớm anh ta đã nghe Vân Độ nói về chuyện bên này rồi.
Không nghĩ tới lại có người từ bên ngoài vào.
Càng đáng sợ hơn chính là, Thời Lệnh Diễn thế mà ngay cả kẻ ngốc cũng không buông tha cho, thật đúng là thoái hóa đạo đức.
Vẻ mặt Thời Lệnh Diễn co rút, biết anh ta đang suy nghĩ xấu xa, liền nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang phát đoán của anh ta: “Bị ép cưới!”
“Bị ép cưới cũng nên chọn người bình thường.”
“Người bình thường không dễ khống chế!” Thời Lệnh Diễn nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, cô ấy đã từng cứu mạng anh.”
Đường Tịnh Minh đột nhiên liền hiểu, bị tình cảm của anh làm cho cảm động, nghiêm túc nói: “Vậy em có thể theo đuổi cô ấy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Lệnh Diễn: “…”
Thi Mị: “…”
Đường Tịnh Minh vừa nhìn liền biết không thể đùa, thở dài một tiếng: “Anh gọi em đến làm gì?”
“Kiểm tra một chút hệ thống theo dõi của em.”
“Cái này còn cần kiểm tra à, em tùy thời có thể duy trì!” Đường Tịnh Minh hoàn toàn bày ra dáng vẻ thường ngày, kêu to: “Không kiểm tra!”
Nhưng liếc mặt nhìn Thời Lệnh Diễn, anh ta lại cúi đầu, nhận mệnh làm việc.
Kiểm tra một phòng, Đường Tịnh Minh phát hiện một chuyện rất thú vị.
“Tối hôm qua camera giám sát bị che mất, nếu như bị người cướp đi còn có dấu vết để mà đuổi theo, nhưng đây chỉ che mất…Người này rất am hiểu nơi này, nếu như là trộm, trong nhà anh có mất gì không?”
Thời Lệnh Diễn: “…”
Đường Tịnh Minh không nghe được câu trả lời, quay đầu, bỗng nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy dấu vết trên cổ anh, mở to mắt: “Con mẹ nó, không phải anh làm mất chính mình chứ?”
Thời Lệnh Diễn đen mặt: “Nhìn một chút xem đối phương là ai!”
Đường Tịnh Minh hít sâu một hơi: “Đến người kia là ai anh cũng không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro