Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
Nhiệm Vụ Mới
Ngọc Lư Phiến Hoa
2024-11-21 13:48:24
Suốt chặng đường hai người không nói gì nữa, khi đến trước trường học, Cố Khê Kiều rất lưu loát mở cửa xuống xe, không đợi Cố Tích Cẩn.
Cố Tích Cẩn sau khi xuống xe nhìn thân ảnh đi xa kia, thần sắc khó lường, cười lạnh một tiếng: "Hừ, cô thật sự là muốn chết, Cố, Khê, Kiều.”
Một đứa con riêng nghèo túng không chịu nổi, thật sự tưởng mình là cô hai nhà họ Cố sao? Thật là buồn cười.
Nếu cô ta muốn ra tay, chỉ cần trở tay thì cô lập tức sống không bằng chết.
Lúc Cố Khê Kiều vừa leo lên lớp song song ở tầng năm đã thấy một nhóm người vây quanh tại cửa, có người tinh mắt thấy được cô, lập tức sôi trào lên: "Á, đến rồi đến rồi mọi người mau tránh ra!"
Nguyên nhân khiến mọi người kích động như vậy, lại là do Ngũ Hoằng Văn bị mọi người vây quanh ở trung tâm.
Tối hôm qua, cậu không ngủ nguyên một đêm, vừa nhắm mắt, khuôn mặt lạnh lùng kia lại hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng ngủ không được.
Cố Khê Kiều đã cứu anh, đây là sự thật. Khi tất cả mọi người đều cố tránh xa anh nhiều nhất có thể, cô lại không hề kiêng kỵ mà cứu anh, nói không cảm động chính anh cũng không tin.
Nhưng chính anh trong lúc vô ý đã khiến cô bị thương, điều này nghe thế nào cũng có chút vong ân phụ nghĩa.
Anh không ngủ được đứng lên lục lọi tìm thật lâu, mới tìm được lá thư tình đó. Ngũ Hoằng Văn híp mắt bắt đầu hồi tưởng lá thư tình này làm sao lại rơi vào tay mình, người lạnh lùng như vậy sẽ đưa thư tình cho anh sao? Nghi hoặc thì nghi hoặc, anh vẫn tìm cách để chuộc lỗi.
Nam khôi trường Nhất Trung, chính là đối tượng mọi người tò mò nhất, người tới đây xem rất nhiều, phần lớn là người của các lớp song song của tầng lầu này. Mọi người vây kín cả hành lang, càng đông người càng ồn ào, làm cho người khác cảm thấy thật phiền toái.
Năng lực tinh thần của Cố Khê Kiều còn chưa khôi phục, lúc này vẫn đang đau đầu dữ dội.
Cô đỡ trán thấp chú một tiếng, hệ thống hư không lập tức bố trí cho cô một kết giới cách âm, cùng lúc đó, trong đám người hỗn loạn một chút, đột nhiên truyền đến một tiếng: "Giáo viên chủ nhiệm tới!"
Học sinh dù ở độ tuổi nào vẫn có một loại sợ hãi khó hiểu đối với giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa kỷ luật lớp song song bình thường không tốt bằng mấy lớp khác, là đối tượng quan sát trọng điểm của giáo viên chủ nhiệm, cho nên vừa nghe thấy không biết từ đâu truyền tới, lập tức "ồ" một chút giải tán.
Trong nháy mắt mọi người tản ra, chỉ để lại người trong lớp, họ ngược lại không nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, chẳng qua ngay thời điểm này cũng không ai muốn tìm nguồn gốc giọng nói vừa rồi.
Vẻ mặt Cố Khê Kiều không đổi đi về phía lớp.
Chạm vào khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của cô, chẳng biết vì sao lời Ngũ Hoằng Văn đã đến bên miệng lại nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Lúc anh đến đã nghĩ tới phản ứng của Cố Khê Kiều đối với chuyện này, cô vui vẻ tiếp nhận? Hay là một lời từ chối không thể tin được? Dù sao mặc kệ là như thế nào nào, cũng không phải giống như biểu cảm anh nhìn thấy lúc này.
Cô không có phản ứng, hàng lông mi dài rủ xuống, che khuất đi đôi mắt trong suốt, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, không giống với vẻ đẹp dịu dàng mà hôm qua cậu nhìn thấy.
[Mỹ nhân Kiều tôi nói cho cậu biết, độ hảo cảm của Ngũ Hoằng Văn dành cho cậu rất rất cao, tuy nhiên cậu ta là mệnh phạm tiểu nhân, tương lai kết quả khả năng không tốt?] Hệ thống kết thúc kể giới đột nhiên nói một câu.
Cố Khê Kiều thở dài một tiếng: "Tôi nói này, tật xấu thích dự đoán lung tung về người khác của cậu khi nào thì có thể sửa đổi?"
[Không phải, cậu có thể giúp cậu ấy đó!]
“Nói sau đi. ”
Ngũ Hoằng Văn thấy Cố Khê Kiều vẫn không để ý tới mình, có chút nóng nảy, ánh mắt của cậu ấy vừa đen vừa sáng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lông mi cong cong rậm rạp, sống mũi cao thẳng, tuy là học sinh giỏi lớp tên lửa, nhưng bình thường thích cùng người lớp song song chơi bóng rổ, thoạt nhìn so với học sinh bình thường còn tuấn tú hơn. Rõ ràng đều là đồng phục học sinh bình thường, cậu ấy mặc vào lại có cảm giác anh tuấn như ánh mặt trời.
Cố Tích Cẩn sau khi xuống xe nhìn thân ảnh đi xa kia, thần sắc khó lường, cười lạnh một tiếng: "Hừ, cô thật sự là muốn chết, Cố, Khê, Kiều.”
Một đứa con riêng nghèo túng không chịu nổi, thật sự tưởng mình là cô hai nhà họ Cố sao? Thật là buồn cười.
Nếu cô ta muốn ra tay, chỉ cần trở tay thì cô lập tức sống không bằng chết.
Lúc Cố Khê Kiều vừa leo lên lớp song song ở tầng năm đã thấy một nhóm người vây quanh tại cửa, có người tinh mắt thấy được cô, lập tức sôi trào lên: "Á, đến rồi đến rồi mọi người mau tránh ra!"
Nguyên nhân khiến mọi người kích động như vậy, lại là do Ngũ Hoằng Văn bị mọi người vây quanh ở trung tâm.
Tối hôm qua, cậu không ngủ nguyên một đêm, vừa nhắm mắt, khuôn mặt lạnh lùng kia lại hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng ngủ không được.
Cố Khê Kiều đã cứu anh, đây là sự thật. Khi tất cả mọi người đều cố tránh xa anh nhiều nhất có thể, cô lại không hề kiêng kỵ mà cứu anh, nói không cảm động chính anh cũng không tin.
Nhưng chính anh trong lúc vô ý đã khiến cô bị thương, điều này nghe thế nào cũng có chút vong ân phụ nghĩa.
Anh không ngủ được đứng lên lục lọi tìm thật lâu, mới tìm được lá thư tình đó. Ngũ Hoằng Văn híp mắt bắt đầu hồi tưởng lá thư tình này làm sao lại rơi vào tay mình, người lạnh lùng như vậy sẽ đưa thư tình cho anh sao? Nghi hoặc thì nghi hoặc, anh vẫn tìm cách để chuộc lỗi.
Nam khôi trường Nhất Trung, chính là đối tượng mọi người tò mò nhất, người tới đây xem rất nhiều, phần lớn là người của các lớp song song của tầng lầu này. Mọi người vây kín cả hành lang, càng đông người càng ồn ào, làm cho người khác cảm thấy thật phiền toái.
Năng lực tinh thần của Cố Khê Kiều còn chưa khôi phục, lúc này vẫn đang đau đầu dữ dội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đỡ trán thấp chú một tiếng, hệ thống hư không lập tức bố trí cho cô một kết giới cách âm, cùng lúc đó, trong đám người hỗn loạn một chút, đột nhiên truyền đến một tiếng: "Giáo viên chủ nhiệm tới!"
Học sinh dù ở độ tuổi nào vẫn có một loại sợ hãi khó hiểu đối với giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa kỷ luật lớp song song bình thường không tốt bằng mấy lớp khác, là đối tượng quan sát trọng điểm của giáo viên chủ nhiệm, cho nên vừa nghe thấy không biết từ đâu truyền tới, lập tức "ồ" một chút giải tán.
Trong nháy mắt mọi người tản ra, chỉ để lại người trong lớp, họ ngược lại không nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, chẳng qua ngay thời điểm này cũng không ai muốn tìm nguồn gốc giọng nói vừa rồi.
Vẻ mặt Cố Khê Kiều không đổi đi về phía lớp.
Chạm vào khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của cô, chẳng biết vì sao lời Ngũ Hoằng Văn đã đến bên miệng lại nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Lúc anh đến đã nghĩ tới phản ứng của Cố Khê Kiều đối với chuyện này, cô vui vẻ tiếp nhận? Hay là một lời từ chối không thể tin được? Dù sao mặc kệ là như thế nào nào, cũng không phải giống như biểu cảm anh nhìn thấy lúc này.
Cô không có phản ứng, hàng lông mi dài rủ xuống, che khuất đi đôi mắt trong suốt, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, không giống với vẻ đẹp dịu dàng mà hôm qua cậu nhìn thấy.
[Mỹ nhân Kiều tôi nói cho cậu biết, độ hảo cảm của Ngũ Hoằng Văn dành cho cậu rất rất cao, tuy nhiên cậu ta là mệnh phạm tiểu nhân, tương lai kết quả khả năng không tốt?] Hệ thống kết thúc kể giới đột nhiên nói một câu.
Cố Khê Kiều thở dài một tiếng: "Tôi nói này, tật xấu thích dự đoán lung tung về người khác của cậu khi nào thì có thể sửa đổi?"
[Không phải, cậu có thể giúp cậu ấy đó!]
“Nói sau đi. ”
Ngũ Hoằng Văn thấy Cố Khê Kiều vẫn không để ý tới mình, có chút nóng nảy, ánh mắt của cậu ấy vừa đen vừa sáng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lông mi cong cong rậm rạp, sống mũi cao thẳng, tuy là học sinh giỏi lớp tên lửa, nhưng bình thường thích cùng người lớp song song chơi bóng rổ, thoạt nhìn so với học sinh bình thường còn tuấn tú hơn. Rõ ràng đều là đồng phục học sinh bình thường, cậu ấy mặc vào lại có cảm giác anh tuấn như ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro