Chuyển Lớp
2024-12-03 00:39:20
Phong Uyển Lâm hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái trẻ mười sáu mười bảy tuổi ngồi bên cạnh Tôn Tố, mặc đồng phục học sinh, tay cầm ly nước, hơn nữa còn mở to đôi mắt mèo tròn trịa, khiến anh có ấn tượng sâu sắc, lập tức liền nhớ tới con mèo trong nhà nuôi.
Phong Uyển Lâm nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày ra lệnh nói: "Tôn Tố đi vào." Liền tự mình đi vào bên trong văn phòng.
"Vâng, Phong cục." Tôn Tố hướng về phía Phong Uyển Lâm tiêu chuẩn cúi chào một cái, trước khi đi vào, còn cố ý đến bên tai Trì Xu Nhan an ủi nói: "Em không cần sợ, Phong cục của chúng ta là người rất tốt, cũng rất công chính, ai đó lại đến hung hăng càn quấy cũng sẽ không được như ý."
"Cám ơn chị Tôn Tố." Trì Xu Nhan mở to đôi mắt vừa tròn vừa to, trên mặt còn có chút bụ bẫm như trẻ con, thoạt nhìn vừa ngoan vừa xinh đẹp, nhất là khi cô chân thành hướng Tôn Tố nói cảm ơn, khoé môi con con, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh, thật sự là vô cùng đáng yêu, khiến cho lòng của lão dì Tôn Tố cũng phải mềm nhũn.
Trước khi đi, liền nhịn không được sờ lên mái tóc của Trì Xu Nhan, sờ lên giống như cô tưởng tượng, thật đúng là mềm mại, lại mượt mà.
"Vừa rồi cô gái kia xảy ra chuyện gì vậy" Phong Uyển Lâm hỏi: "Cô ấy đã phạm phải chuyện gì?"
Tôn Tố vừa nghe Phong Uyển Lâm hỏi thăm, lập tức đem tiền căn hậu quả của sự tình nói ra, càng nói đến phía sau càng khó chịu, không cam lòng nói: "Phong cục, may mắn là vừa mới nãy anh tới, bằng không người phụ nữ kia thật đúng là không biết dây dưa đến khi nào, người nọ thật đúng là có mặt mũi, rõ ràng là con gái bà ta bắt nạt bạn học, chính mình không biết như thế nào lại bị thương, hết lần này tới lần khác một người gây hại lại dám đứng trước mặt cảnh sát trách cứ người bị hại…"
Chờ Tôn Tố chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị của Phong Uyển Lâm, cô liền lập tức ngậm miệng, sợ hãi đứng tại chỗ.
"Tôn Tố, tính tình nóng nảy của cô phải thay đổi, đừng lúc nào cũng hành động theo cảm tính." Phong Uyển Lâm uy nghiêm trừng mắt nhìn cô một cái. Anh lại mắng cô vài câu, liền phất tay bảo cô đi ra ngoài.
Lúc Tôn Tố đi ra ngoài, liền nhìn thấy Trì Xu Nhan đang từng ngụm từng ngụm uống nước nóng, hai má phồng lên giống như một con sóc.
"Lại để Phong cục giáo huấn, Tôn Tố, cô đã bao nhiêu lần rồi, lần trước đánh phạm nhân kia, ngay cả mẹ người ta cũng không nhận ra, lần này nếu không phải có Phong cục, có phải lại muốn đánh nhau với người khác hay không?" Cảnh sát Hoàng vừa nhìn Tôn Tố đi ra liền nhịn không được lẩm bẩm.
Phong Uyển Lâm nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày ra lệnh nói: "Tôn Tố đi vào." Liền tự mình đi vào bên trong văn phòng.
"Vâng, Phong cục." Tôn Tố hướng về phía Phong Uyển Lâm tiêu chuẩn cúi chào một cái, trước khi đi vào, còn cố ý đến bên tai Trì Xu Nhan an ủi nói: "Em không cần sợ, Phong cục của chúng ta là người rất tốt, cũng rất công chính, ai đó lại đến hung hăng càn quấy cũng sẽ không được như ý."
"Cám ơn chị Tôn Tố." Trì Xu Nhan mở to đôi mắt vừa tròn vừa to, trên mặt còn có chút bụ bẫm như trẻ con, thoạt nhìn vừa ngoan vừa xinh đẹp, nhất là khi cô chân thành hướng Tôn Tố nói cảm ơn, khoé môi con con, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh, thật sự là vô cùng đáng yêu, khiến cho lòng của lão dì Tôn Tố cũng phải mềm nhũn.
Trước khi đi, liền nhịn không được sờ lên mái tóc của Trì Xu Nhan, sờ lên giống như cô tưởng tượng, thật đúng là mềm mại, lại mượt mà.
"Vừa rồi cô gái kia xảy ra chuyện gì vậy" Phong Uyển Lâm hỏi: "Cô ấy đã phạm phải chuyện gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Tố vừa nghe Phong Uyển Lâm hỏi thăm, lập tức đem tiền căn hậu quả của sự tình nói ra, càng nói đến phía sau càng khó chịu, không cam lòng nói: "Phong cục, may mắn là vừa mới nãy anh tới, bằng không người phụ nữ kia thật đúng là không biết dây dưa đến khi nào, người nọ thật đúng là có mặt mũi, rõ ràng là con gái bà ta bắt nạt bạn học, chính mình không biết như thế nào lại bị thương, hết lần này tới lần khác một người gây hại lại dám đứng trước mặt cảnh sát trách cứ người bị hại…"
Chờ Tôn Tố chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị của Phong Uyển Lâm, cô liền lập tức ngậm miệng, sợ hãi đứng tại chỗ.
"Tôn Tố, tính tình nóng nảy của cô phải thay đổi, đừng lúc nào cũng hành động theo cảm tính." Phong Uyển Lâm uy nghiêm trừng mắt nhìn cô một cái. Anh lại mắng cô vài câu, liền phất tay bảo cô đi ra ngoài.
Lúc Tôn Tố đi ra ngoài, liền nhìn thấy Trì Xu Nhan đang từng ngụm từng ngụm uống nước nóng, hai má phồng lên giống như một con sóc.
"Lại để Phong cục giáo huấn, Tôn Tố, cô đã bao nhiêu lần rồi, lần trước đánh phạm nhân kia, ngay cả mẹ người ta cũng không nhận ra, lần này nếu không phải có Phong cục, có phải lại muốn đánh nhau với người khác hay không?" Cảnh sát Hoàng vừa nhìn Tôn Tố đi ra liền nhịn không được lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro