Khách Tới Rồi
2024-12-03 00:39:20
Văn phòng Phong cục.
Chờ Sau khi Tôn Tố đi ra ngoài, Phong Uyển Lâm mới cùng Kỳ Trăn Bách trò chuyện.
"Thân thể của cậu đã thành như vậy, còn cố ý đến Phủ Châu một chuyến." Phong Uyển Lâm có chút trách cứ cùng không đồng ý hỏi: "Kỳ lão cũng yên tâm? Những anh chị em kia của cậu cũng yên tâm sao? Hơn nữa nơi này rốt cuộc có cái gì đáng để cậu chạy tới đây một chuyến, cậu có thể gọi một cuộc điện thoại, thuận tiện phái một người tới, tôi cũng có thể hoàn thành cho cậu."
Kỳ Trăn Bách lấy khăn tay ngực trái ra, gấp lại chỉnh tề, che miệng ho khan hai tiếng, kéo môi mỏng hình thoi, thanh âm trong trẻo trầm thấp: "Cũng chính là bởi vì bọn họ vẫn không yên tâm, cả ngày coi tôi như một miếng đồ sứ dễ vỡ, cho nên tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Đây, đại hồng bào, uống một ngụm cho thấm giọng." Phong Uyển Lâm pha một chén trà đặt ở trước mặt Kỳ Trăn Bách, lại cầm hai chén khác, một chén đặt ở trước mặt Chu Bác Thành, một chén đặt ở bên tay phải, hướng Từ Húc Đông vẫn đứng bên cạnh Kỳ Trăn Bách cười nói: "Trợ lý Từ, cũng ngồi xuống uống một ngụm trà đi, mấy ngày nay nhờ cậu chăm sóc Trăn Bách. Cậu ta cũng không phải là người không biết lo nghĩ.”
Trợ lý Từ lễ phép hướng Phong Uyển Lâm lộ ra một nụ cười khách nhí: "Phong thiếu khách khí rồi, chăm sóc Kỳ thiếu vốn là chuyện tôi nên làm." Cũng không có ngồi xuống uống trà, ngược lại vẫn đứng ở một bên.
Phong Uyển Lâm cũng không để ý.
"Hắc, Phong Uyển Lâm, cậu liền bỏ qua một người sống sờ sờ như tôi ở đây, cậu muốn cảm ơn, sao không cảm ơn tôi? Tôi thế nhưng ngàn dặm xa xôi không do dự bỏ xuống chuyện trong công ty, cùng Trăn Bách tới đây." Chu Bác Thành nhếch miệng vui vẻ cười nói: "Thật sự là lâu như vậy không gặp, giở giọng càng ngày càng có cảm giác giống những lão già kia, tôi nghe đến liền nổi da gà."
"Uổng công cậu còn dám nói, chính là bởi vì có cậu ở đây, tôi mới càng lo lắng." Phong Uyển Lâm cười lạnh một tiếng nói: "Cậu chạy tới nơi này làm gì? Mỹ nữ ở Đế Đô không đủ nhiều? Không đủ để thỏa mãn cậu?
"Cậu nhìn xem, Trăn Bách, cậu nhìn bộ dáng kẹp thương mang gậy của cậu ta kìa, nói tôi giống như một tay ăn chơi trác táng vậy, tôi đã nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi, cậu ta vừa thấy tôi một lần liền châm chọc một lần." Chu Bác Thành kêu oan nói: "Này, họ Phong, cậu vẫn cứ cắn chặt lấy chuyện này mãi không buông, như vậy cũng quá hẹp hòi rồi, tôi không phải đã nói xin lỗi em gái của chúng ta rồi sao?"
Kỳ Trăn như người vô hình, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy chén, hớp một ngụm, thấm ướt đôi môi đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là không cảm thấy kinh ngạc nhìn Phong Uyển Lâm chững chạc vừa chạm mặt với Chu Bác Thành, liền như hai đứa nhỏ bắt đầu không chịu buông tha đấu võ mồm.
Chờ Sau khi Tôn Tố đi ra ngoài, Phong Uyển Lâm mới cùng Kỳ Trăn Bách trò chuyện.
"Thân thể của cậu đã thành như vậy, còn cố ý đến Phủ Châu một chuyến." Phong Uyển Lâm có chút trách cứ cùng không đồng ý hỏi: "Kỳ lão cũng yên tâm? Những anh chị em kia của cậu cũng yên tâm sao? Hơn nữa nơi này rốt cuộc có cái gì đáng để cậu chạy tới đây một chuyến, cậu có thể gọi một cuộc điện thoại, thuận tiện phái một người tới, tôi cũng có thể hoàn thành cho cậu."
Kỳ Trăn Bách lấy khăn tay ngực trái ra, gấp lại chỉnh tề, che miệng ho khan hai tiếng, kéo môi mỏng hình thoi, thanh âm trong trẻo trầm thấp: "Cũng chính là bởi vì bọn họ vẫn không yên tâm, cả ngày coi tôi như một miếng đồ sứ dễ vỡ, cho nên tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Đây, đại hồng bào, uống một ngụm cho thấm giọng." Phong Uyển Lâm pha một chén trà đặt ở trước mặt Kỳ Trăn Bách, lại cầm hai chén khác, một chén đặt ở trước mặt Chu Bác Thành, một chén đặt ở bên tay phải, hướng Từ Húc Đông vẫn đứng bên cạnh Kỳ Trăn Bách cười nói: "Trợ lý Từ, cũng ngồi xuống uống một ngụm trà đi, mấy ngày nay nhờ cậu chăm sóc Trăn Bách. Cậu ta cũng không phải là người không biết lo nghĩ.”
Trợ lý Từ lễ phép hướng Phong Uyển Lâm lộ ra một nụ cười khách nhí: "Phong thiếu khách khí rồi, chăm sóc Kỳ thiếu vốn là chuyện tôi nên làm." Cũng không có ngồi xuống uống trà, ngược lại vẫn đứng ở một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Uyển Lâm cũng không để ý.
"Hắc, Phong Uyển Lâm, cậu liền bỏ qua một người sống sờ sờ như tôi ở đây, cậu muốn cảm ơn, sao không cảm ơn tôi? Tôi thế nhưng ngàn dặm xa xôi không do dự bỏ xuống chuyện trong công ty, cùng Trăn Bách tới đây." Chu Bác Thành nhếch miệng vui vẻ cười nói: "Thật sự là lâu như vậy không gặp, giở giọng càng ngày càng có cảm giác giống những lão già kia, tôi nghe đến liền nổi da gà."
"Uổng công cậu còn dám nói, chính là bởi vì có cậu ở đây, tôi mới càng lo lắng." Phong Uyển Lâm cười lạnh một tiếng nói: "Cậu chạy tới nơi này làm gì? Mỹ nữ ở Đế Đô không đủ nhiều? Không đủ để thỏa mãn cậu?
"Cậu nhìn xem, Trăn Bách, cậu nhìn bộ dáng kẹp thương mang gậy của cậu ta kìa, nói tôi giống như một tay ăn chơi trác táng vậy, tôi đã nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi, cậu ta vừa thấy tôi một lần liền châm chọc một lần." Chu Bác Thành kêu oan nói: "Này, họ Phong, cậu vẫn cứ cắn chặt lấy chuyện này mãi không buông, như vậy cũng quá hẹp hòi rồi, tôi không phải đã nói xin lỗi em gái của chúng ta rồi sao?"
Kỳ Trăn như người vô hình, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy chén, hớp một ngụm, thấm ướt đôi môi đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là không cảm thấy kinh ngạc nhìn Phong Uyển Lâm chững chạc vừa chạm mặt với Chu Bác Thành, liền như hai đứa nhỏ bắt đầu không chịu buông tha đấu võ mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro