Ngàn Năm Tụ Lin...
2024-12-03 00:39:20
Tô Diệp Nhiên vừa nghe cô nói như vậy, đành phải gật đầu, rời đi.
"Cô bé, cháu lừa gạt người khác thật đúng là có bài bản, đại thiếu gia này vừa ra tay quả nhiên vô cùng rộng rãi, cháu làm một vụ lớn như thế này cũng đủ tiêu một thời gian." Vẻ mặt Viên đại sư đầy hâm mộ nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, cô bé cháu lừa gạt người ta khiến đám lão già chúng ta đều phải cam bái hạ phong*, nhưng mà cháu vẫn nên nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, kiểu đại thiếu gia ngốc bạch ngọt này tuy dễ làm thịt, nhưng cũng không dễ chọc, nói không chừng chờ cậu ta nhận ra bản thân bị lừa, sẽ tìm một số người đến tìm cháu gây phiền toái, cháu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, nếu cậu ta để cháu lấy thân trả nợ thì làm sao bây giờ." Lý đại sư nói ra.
Cam bại hạ phong – 甘败下风 – gān bài xià fēng = Cam bái hạ phong 甘拜下风 – gān bài xià fēng (cam: cam tâm tình nguyện, hạ phong: cuối gió –> chịu thua tâm phục khẩu phục – chắc do chữ bại với chữ bái đọc y như nhau nên mới dẫn đến có 2 version???).
Trì Xu Nhan: "..." Hai vị đại sư này suy nghĩ thật chu toàn.
….
Sau khi Trì Xu Nhan kiếm được một khoản tiền nhỏ, cố ý chạy tới hiệu thuốc một chuyến, mua đủ loại dược liệu dùng để ngâm, lại đến cửa hàng hải sản một chuyến, cô thích ngao, tính tối nay tự nấu một nồi cháo ngao, vì thế nên đến chợ hải sản dạo một vòng, không nghĩ tới vừa nhìn một cái liền thấy một con rùa ngàn năm tụ linh khí (Tụ Linh Quy) trộn lẫn trong một đống rùa đen bình thường sắp bị giết.
Trì Xu Nhan vô cùng vui mừng, giống như buồn ngủ lại gặp chiếu manh, lúc trước còn đang lo lắng linh lực của bản thân sẽ không đủ (tu vi thấp), sau này vẽ những bùa chú kia sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Cô gái, rùa đen này hầm canh rất bổ, cháu thật tinh mắt đấy, để chú giúp cháu bắt một con nhé?" Ông chủ nhìn thấy cô gái này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào rùa đen, liền chào hàng nói.
"Con này giá bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, có hai ngàn thôi." Ông chủ thấy cô gái này tuổi còn quá nhỏ chắc cũng không có tiền, sợ dọa cô chạy mất, nhưng ông lại muốn nói một cái giá thích hợp nhất, đầu năm nay các cô gái đều rất giỏi mặc cả, nên mới nói vậy.
"Được rồi, cháu muốn con này."
Ông chủ đang muốn đại triển quyền cước: "..."
Không xong, nói giá quá thấp, nhưng mà cuối cùng ông cũng không có lật lọng, còn vô cùng nhiệt tình hỏi: "Nếu cháu muốn mua về hầm canh thì xử lý khá phiền phức, có muốn chú giúp cháu làm dùm không?"
Trì Xu Nhan lập tức lắc đầu: "Cháu muốn nuôi nó, ông chủ, chỗ chú có bể cá lớn hơn một chút hay không ạ?"
Ông chủ: "..."
Trì Xu Nhan mang theo Tụ Linh Quy, đi đến hiệu thuốc mua thức ăn cho Tụ Linh Quy, mua cũng gần đủ mọi thứ mới hài lòng trở về nhà.
Ngày hôm sau.
Vài chiếc xe hơi sang trọng có giá trị hơn một triệu nhân dân tệ, vô cùng chói mắt, khí thế hùng hổ chạy nhanh về phía mấy quầy bói dưới chân cầu cao ốc Tân Giang, dừng lại ở giữa quầy hàng của Viên đại sư và Lý đại sư.
Viên đại sư và Lý đại sư nhanh chóng mở mắt ra nhìn, thầm nghĩ trong lòng, lần này cô bé kia xui xẻo rồi, đoán mệnh bán bùa chú tuy dễ kiếm tiền nhưng cũng quá dễ bại lộ.
"Người đâu? Kỳ quái, chính là cái sạp này mà." Tô Diệp Nhiên nghi hoặc nói.
"Lão tam, có phải cậu nhớ nhầm không?" Dương Hoành Thịnh kích động nói: "Sao lại không ở đây chứ?"
"Không sai, chính là nơi này."
"Cô bé, cháu lừa gạt người khác thật đúng là có bài bản, đại thiếu gia này vừa ra tay quả nhiên vô cùng rộng rãi, cháu làm một vụ lớn như thế này cũng đủ tiêu một thời gian." Vẻ mặt Viên đại sư đầy hâm mộ nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, cô bé cháu lừa gạt người ta khiến đám lão già chúng ta đều phải cam bái hạ phong*, nhưng mà cháu vẫn nên nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, kiểu đại thiếu gia ngốc bạch ngọt này tuy dễ làm thịt, nhưng cũng không dễ chọc, nói không chừng chờ cậu ta nhận ra bản thân bị lừa, sẽ tìm một số người đến tìm cháu gây phiền toái, cháu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, nếu cậu ta để cháu lấy thân trả nợ thì làm sao bây giờ." Lý đại sư nói ra.
Cam bại hạ phong – 甘败下风 – gān bài xià fēng = Cam bái hạ phong 甘拜下风 – gān bài xià fēng (cam: cam tâm tình nguyện, hạ phong: cuối gió –> chịu thua tâm phục khẩu phục – chắc do chữ bại với chữ bái đọc y như nhau nên mới dẫn đến có 2 version???).
Trì Xu Nhan: "..." Hai vị đại sư này suy nghĩ thật chu toàn.
….
Sau khi Trì Xu Nhan kiếm được một khoản tiền nhỏ, cố ý chạy tới hiệu thuốc một chuyến, mua đủ loại dược liệu dùng để ngâm, lại đến cửa hàng hải sản một chuyến, cô thích ngao, tính tối nay tự nấu một nồi cháo ngao, vì thế nên đến chợ hải sản dạo một vòng, không nghĩ tới vừa nhìn một cái liền thấy một con rùa ngàn năm tụ linh khí (Tụ Linh Quy) trộn lẫn trong một đống rùa đen bình thường sắp bị giết.
Trì Xu Nhan vô cùng vui mừng, giống như buồn ngủ lại gặp chiếu manh, lúc trước còn đang lo lắng linh lực của bản thân sẽ không đủ (tu vi thấp), sau này vẽ những bùa chú kia sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Cô gái, rùa đen này hầm canh rất bổ, cháu thật tinh mắt đấy, để chú giúp cháu bắt một con nhé?" Ông chủ nhìn thấy cô gái này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào rùa đen, liền chào hàng nói.
"Con này giá bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, có hai ngàn thôi." Ông chủ thấy cô gái này tuổi còn quá nhỏ chắc cũng không có tiền, sợ dọa cô chạy mất, nhưng ông lại muốn nói một cái giá thích hợp nhất, đầu năm nay các cô gái đều rất giỏi mặc cả, nên mới nói vậy.
"Được rồi, cháu muốn con này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chủ đang muốn đại triển quyền cước: "..."
Không xong, nói giá quá thấp, nhưng mà cuối cùng ông cũng không có lật lọng, còn vô cùng nhiệt tình hỏi: "Nếu cháu muốn mua về hầm canh thì xử lý khá phiền phức, có muốn chú giúp cháu làm dùm không?"
Trì Xu Nhan lập tức lắc đầu: "Cháu muốn nuôi nó, ông chủ, chỗ chú có bể cá lớn hơn một chút hay không ạ?"
Ông chủ: "..."
Trì Xu Nhan mang theo Tụ Linh Quy, đi đến hiệu thuốc mua thức ăn cho Tụ Linh Quy, mua cũng gần đủ mọi thứ mới hài lòng trở về nhà.
Ngày hôm sau.
Vài chiếc xe hơi sang trọng có giá trị hơn một triệu nhân dân tệ, vô cùng chói mắt, khí thế hùng hổ chạy nhanh về phía mấy quầy bói dưới chân cầu cao ốc Tân Giang, dừng lại ở giữa quầy hàng của Viên đại sư và Lý đại sư.
Viên đại sư và Lý đại sư nhanh chóng mở mắt ra nhìn, thầm nghĩ trong lòng, lần này cô bé kia xui xẻo rồi, đoán mệnh bán bùa chú tuy dễ kiếm tiền nhưng cũng quá dễ bại lộ.
"Người đâu? Kỳ quái, chính là cái sạp này mà." Tô Diệp Nhiên nghi hoặc nói.
"Lão tam, có phải cậu nhớ nhầm không?" Dương Hoành Thịnh kích động nói: "Sao lại không ở đây chứ?"
"Không sai, chính là nơi này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro