Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Anh Ở Đây Tôi C...
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: TieuTieu
Bước chân Cố Đức Thành xiêu vẹo, xém xíu nữa ngã rồi!
Vương Quế Hương cũng giật mình, không thể tượng tượng nhìn cô.
Đây......
Lâm Mẫn không chạy trốn?
“Cha mẹ, hai người sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm tụi coi?” Cố Cảnh Tú nghi ngờ nhìn cha mẹ cô.
Vương Quế Hương nói cà lăm hỏi cô, “Cảnh Tú, Con.....Con ở gặp chị dâu hai của con ở đâu?”
Cố Cảnh Tú cười híp mắt nói với cha mẹ cô, “Mẹ, chúng con không phải tự nhiên mà gặp, là chị dâu hai đến tiệm mỳ bò tìm con, sau đó đợi con tan làm mua đồ cùng về nhà”.
Lâm Mẫn có thể chủ động đến nơi cô làm việc tìm cô, nói chuyện với cô rất lâu, Cố Cảnh Tú lúc mới đầu cũng được nuông chiều vừa mừng vừa lo.
Sau đó nói chuyện với Lâm Mẫn rất nhiều, phát hiện chị dâu hai này hiểu biết rất nhiều, hơn nữa cử chỉ và lời nói hoàn toàn không giống như những cô gái nông thôn khác.
Để Cố Cảnh Tú nhìn với ánh mắt khác xưa.
Trong lòng cô vui thay cho anh hai.
Anh hai của cô có thể cưới vợ hiểu lễ nghĩa như vậy.
Lẫm Mẫn đối với ánh mắt suy nghĩ của cha mẹ chồng, giọng nói tự nhiên, “Vốn dĩ con với chị dâu đi dạo phố, kết quả đi lạc, con tìm không được chị ấy, nghĩ là chỗ làm của Cảnh Tú con vẫn đi qua, đi dạo qua đó ăn bát mỳ bò”.
Cô nói xong, nhìn về căn phòng phía tây mà Vương Anh đang ở.
“Đúng rồi, chị dâu về chưa?’
Vương Quế Hương định thần lại, “A? Ô, nó về rồi”.
Trong lòng Vương Quế Hương suy nghĩ, sao Lâm Mẫn nói với chị dâu lớn Vương Anh trở về nói hoàn toàn không giống nhau!
“Vậy được rồi, con mua một con cá, tối nay nấu canh”.
Nhìn thấy cha mẹ chồng ngớ người, Lâm Mẫn cười tươi, xem ra, sau khi Vương Anh trở về, bịa đặt không biết bao nhiêu là chuyện.
Cô đưa cá cho Vương Quế Hương, “Con đi xem Cảnh Xuyên”.
Cố Cảnh Xuyên lúc này vẫn đang ngồi ngẫn ngơ trên xe lăn, cửa phòng phía đông không đóng, nghe giọng nói trong sân, rõ ràng truyền đến tai anh.
Cô nghe được giọng nho nhã của người con gái đã nói trong sân, anh cầm sách, rung chuyển đột ngột, sách rơi xuống.
Cô ấy không đi!
Lâm Mẫn vào phòng, nhìn thấy lưng Cố Cảnh Xuyên đang hướng ra phía cửa, ngồi trên xe lăn, nhìn ngẫn ngơ ngoài cửa sổ.
Cuốn sách lý luận quân sự rơi xuống đất.
Cô đi qua, nhặt lên.
Bước chân Cố Đức Thành xiêu vẹo, xém xíu nữa ngã rồi!
Vương Quế Hương cũng giật mình, không thể tượng tượng nhìn cô.
Đây......
Lâm Mẫn không chạy trốn?
“Cha mẹ, hai người sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm tụi coi?” Cố Cảnh Tú nghi ngờ nhìn cha mẹ cô.
Vương Quế Hương nói cà lăm hỏi cô, “Cảnh Tú, Con.....Con ở gặp chị dâu hai của con ở đâu?”
Cố Cảnh Tú cười híp mắt nói với cha mẹ cô, “Mẹ, chúng con không phải tự nhiên mà gặp, là chị dâu hai đến tiệm mỳ bò tìm con, sau đó đợi con tan làm mua đồ cùng về nhà”.
Lâm Mẫn có thể chủ động đến nơi cô làm việc tìm cô, nói chuyện với cô rất lâu, Cố Cảnh Tú lúc mới đầu cũng được nuông chiều vừa mừng vừa lo.
Sau đó nói chuyện với Lâm Mẫn rất nhiều, phát hiện chị dâu hai này hiểu biết rất nhiều, hơn nữa cử chỉ và lời nói hoàn toàn không giống như những cô gái nông thôn khác.
Để Cố Cảnh Tú nhìn với ánh mắt khác xưa.
Trong lòng cô vui thay cho anh hai.
Anh hai của cô có thể cưới vợ hiểu lễ nghĩa như vậy.
Lẫm Mẫn đối với ánh mắt suy nghĩ của cha mẹ chồng, giọng nói tự nhiên, “Vốn dĩ con với chị dâu đi dạo phố, kết quả đi lạc, con tìm không được chị ấy, nghĩ là chỗ làm của Cảnh Tú con vẫn đi qua, đi dạo qua đó ăn bát mỳ bò”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói xong, nhìn về căn phòng phía tây mà Vương Anh đang ở.
“Đúng rồi, chị dâu về chưa?’
Vương Quế Hương định thần lại, “A? Ô, nó về rồi”.
Trong lòng Vương Quế Hương suy nghĩ, sao Lâm Mẫn nói với chị dâu lớn Vương Anh trở về nói hoàn toàn không giống nhau!
“Vậy được rồi, con mua một con cá, tối nay nấu canh”.
Nhìn thấy cha mẹ chồng ngớ người, Lâm Mẫn cười tươi, xem ra, sau khi Vương Anh trở về, bịa đặt không biết bao nhiêu là chuyện.
Cô đưa cá cho Vương Quế Hương, “Con đi xem Cảnh Xuyên”.
Cố Cảnh Xuyên lúc này vẫn đang ngồi ngẫn ngơ trên xe lăn, cửa phòng phía đông không đóng, nghe giọng nói trong sân, rõ ràng truyền đến tai anh.
Cô nghe được giọng nho nhã của người con gái đã nói trong sân, anh cầm sách, rung chuyển đột ngột, sách rơi xuống.
Cô ấy không đi!
Lâm Mẫn vào phòng, nhìn thấy lưng Cố Cảnh Xuyên đang hướng ra phía cửa, ngồi trên xe lăn, nhìn ngẫn ngơ ngoài cửa sổ.
Cuốn sách lý luận quân sự rơi xuống đất.
Cô đi qua, nhặt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro