Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Dâng Trà
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: TieuTieu
“Chị dâu hai, chị đối với anh hai thật tốt, anh hai, canh cá này là chị dâu nấu, anh mau ăn thử”. Cố Cảnh Tú ra hiệu cho Cố Cảnh Xuyên, biểu thị nói anh nể mặt Lâm Mẫn, nhanh chóng uống một ngụm.
Trong lòng Cố Cảnh Xuyên một lần nữa ấm áp, cầm thìa, múc một thìa, đưa vào trong miệng.
Vị rất tươi.
Cố Cảnh Tú múc cho Cố Đức Thành và Vương Quế Hương mỗi người mỗi bát.
Cũng không để ý Cố Cảnh Huy.
Vương Anh rất quá đáng, bình thương việc gì cũng không làm, nhà họ trước đây cũng không nói gì, nhưng lần này phá hoại hôn sự của anh hai, có hơi quá đáng rồi.
Anh cả bất tài như vậy, vì vậy, lúc này đến em trai em gái nhìn cũng không vừa ý, chán không muốn quan tâm anh ta.
Cố Cảnh Huy tự túc lấy cho Vương Anh ít cơm, gắp thức ăn, mang qua đó.
Vương Anh ngồi trong phòng, rõ ràng nghe nói trong nhà mua cá, nhưng Cố Cảnh Huy chỉ bưng đến trong bát, chỉ có cơm ớt xào rau.
“Canh cá đâu?” Cô nhìn vào rau trong bát, thở hổn hển hỏi.
“Em gây cho Lâm Mẫn, cá là cô ta mua, cô ta không cho em ăn”. Cố Cảnh Huy không dám dạy lại Vương Anh, có thiện chi, “Ăn như vậy đi. Việc hôm nay, đúng là em sai, cha mẹ đều giận rồi, ngày khác anh đi mua cá cho em ăn”.
Nói xong, Cố Cảnh Huy cũng không đi xem sắc mặt của Vương Anh, đi vào trong nhà chính ăn cơm.
Vương Anh muốn qua đó trút giận, nhưng nhớ đến bản thân mình thật sự đuối lý, chỉ có thể tạm thời nhịn.
Cô đợi mọi người ăm cơm gần xong, Lâm Mẫn đứng dậy pha trà, cầm hai ly trà, rớt nước trà vào trong ly, sau đó bưng qua đó.
Cố Đức Thành và Vương Quế Hương cho rằng Lâm Mẫn muốn uống nên cũng không để ý.
Không ngờ răng Lâm Mẫn bưng trà đến trước mặt họ.
Hai vợ chồng bối rối nhìn cô.
Có vẻ mơ hồ biết cô đang làm gì.
Hai người trong lòng rất vui. Ngay lập tức ngồi thẳng người.
Sau đó, nhìn thấy Lâm Mẫn đứng trước mặt họ, mở miệng, “Con và Cảnh Xuyên kết hôn cũng đã được mấy ngày rồi, lễ nghi cần có cũng chưa có. Ban đầu con làm loạn, cha mẹ đừng trách con, suy cho cùng, bất luận là cô gái nào, bị ép thay em gái gả đi, gả cho người đàn ông mà chưa từng gặp mặt, ai cũng sẽ phản kháng”.
Lâm Mẫn nói đến đây, dừng lại.
Trong hiếu kỳ trong lòng người nhà họ Cố hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho trổi dậy.
“Chị dâu hai, chị đối với anh hai thật tốt, anh hai, canh cá này là chị dâu nấu, anh mau ăn thử”. Cố Cảnh Tú ra hiệu cho Cố Cảnh Xuyên, biểu thị nói anh nể mặt Lâm Mẫn, nhanh chóng uống một ngụm.
Trong lòng Cố Cảnh Xuyên một lần nữa ấm áp, cầm thìa, múc một thìa, đưa vào trong miệng.
Vị rất tươi.
Cố Cảnh Tú múc cho Cố Đức Thành và Vương Quế Hương mỗi người mỗi bát.
Cũng không để ý Cố Cảnh Huy.
Vương Anh rất quá đáng, bình thương việc gì cũng không làm, nhà họ trước đây cũng không nói gì, nhưng lần này phá hoại hôn sự của anh hai, có hơi quá đáng rồi.
Anh cả bất tài như vậy, vì vậy, lúc này đến em trai em gái nhìn cũng không vừa ý, chán không muốn quan tâm anh ta.
Cố Cảnh Huy tự túc lấy cho Vương Anh ít cơm, gắp thức ăn, mang qua đó.
Vương Anh ngồi trong phòng, rõ ràng nghe nói trong nhà mua cá, nhưng Cố Cảnh Huy chỉ bưng đến trong bát, chỉ có cơm ớt xào rau.
“Canh cá đâu?” Cô nhìn vào rau trong bát, thở hổn hển hỏi.
“Em gây cho Lâm Mẫn, cá là cô ta mua, cô ta không cho em ăn”. Cố Cảnh Huy không dám dạy lại Vương Anh, có thiện chi, “Ăn như vậy đi. Việc hôm nay, đúng là em sai, cha mẹ đều giận rồi, ngày khác anh đi mua cá cho em ăn”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Cố Cảnh Huy cũng không đi xem sắc mặt của Vương Anh, đi vào trong nhà chính ăn cơm.
Vương Anh muốn qua đó trút giận, nhưng nhớ đến bản thân mình thật sự đuối lý, chỉ có thể tạm thời nhịn.
Cô đợi mọi người ăm cơm gần xong, Lâm Mẫn đứng dậy pha trà, cầm hai ly trà, rớt nước trà vào trong ly, sau đó bưng qua đó.
Cố Đức Thành và Vương Quế Hương cho rằng Lâm Mẫn muốn uống nên cũng không để ý.
Không ngờ răng Lâm Mẫn bưng trà đến trước mặt họ.
Hai vợ chồng bối rối nhìn cô.
Có vẻ mơ hồ biết cô đang làm gì.
Hai người trong lòng rất vui. Ngay lập tức ngồi thẳng người.
Sau đó, nhìn thấy Lâm Mẫn đứng trước mặt họ, mở miệng, “Con và Cảnh Xuyên kết hôn cũng đã được mấy ngày rồi, lễ nghi cần có cũng chưa có. Ban đầu con làm loạn, cha mẹ đừng trách con, suy cho cùng, bất luận là cô gái nào, bị ép thay em gái gả đi, gả cho người đàn ông mà chưa từng gặp mặt, ai cũng sẽ phản kháng”.
Lâm Mẫn nói đến đây, dừng lại.
Trong hiếu kỳ trong lòng người nhà họ Cố hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho trổi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro