Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Tôi Không Đồng...
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: TieuTieu
Vì vậy, nếu lấy cô gái có bát tự phù hợp, sức khỏe Cảnh Xuyên nhà ông nói không chừng sẽ rất nhanh có thể hồi phục.
Do đó, mới đồng ý đề nghị đổi người của nhà họ Lâm.
Nhưng họ thật sự không nghĩ ra, cô gái này căn bản không đồng ý lấy con trai nhà họ, hôm qua cũng đã bị nhà họ Lâm nhốt lại.
Tối qua, lại làm loạn đâm vào tường.
Con trai căn bản cũng không đồng ý mối hôn sự này, bị họ cho uống thuốc ngủ, cô gái này lại làm loạn, thật sự là gà bay chó chạy (tình cảnh hỗn loạn).
Vỗn dĩ họ sợ làm loạn, sợ xảy ra án mạng.
Cố Đức Thành tối qua trong lòng đã đưa ra quyết định rồi, dự định nếu hôm nay Lâm Mẫn vẫn cứ làm loạn, sẽ đưa người về cho nhà họ Lâm.
Đây là xã hội mới rồi, họ cứ ép hôn như vậy, thật sự là vi phạm đạo đức.
Không ngờ, thức dậy, Lâm Mẫn lại bình tĩnh như vậy, vẫn ngoan ngoãn muốn ăn bữa sáng.
Liệu có thể đúng như lời con dâu cả, trước cơn sóng gió thường sẽ yên bình?
……
Lúc mặt trời lên cao, người đàn ông trên giường ung dung thức dậy, anh mở to mắt, anh nắng thông qua ô cửa kính chiếu trên giường, làm chói mắt.
Anh ý thức nheo mắt lại, sau đó ngẩng lên che ánh sáng mặt trời.
Hơi liếc mắt, gương mặt một người phụ nữ trẻ trên trán đang dán băng gạc, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Gương mặt này, là anh đã ngày nhớ đêm mong, là người để trong tận đáy lòng.
Cố Cảnh Xuyên hơi giật mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn cô.
Lâm Mẫn cảm giác được người đàn ông trên giường tỉnh lại, liếc mắt qua đó.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, ai cũng không nói gì.
Không khí trong phòng im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Khoảng hai người nhìn nhau, Lâm Mẫn có gắng ép tim đập mạnh, phá vỡ không khí im lặng, “Anh tỉnh rồi sao?”
Ánh mắt Cố Cảnh Xuyên bắt gặp ánh mắt sáng như ngôi sao của cô gái này, anh trong chốc lát thất thần.
Sao lại là cô?
Đính hôn với anh không phải Lâm Kiều sao?
“Cô sao lại ở đây....”
Lâm Mẫn khó xử cúi đầu, “Tự nhiên được nhà họ Cố các anh cưới hỏi đàng hoàng đến đây”.
Cưới hỏi đàng hoàng đến sao?
Vẻ mặt của Cố Cảnh Xuyên càng thêm đờ đẫn.
Anh dường như hiểu ra cái gì, chỉ là trong chớp mắt, anh che đi ánh sáng trong khóe mắt, khuôn mặt u ám, “Lâm Mẫn, tôi không đồng ý lấy cô, là nhà tôi kiêu ngạo chủ trương rước cô qua cửa, rất xin lỗi, hôn nhân của chúng ta không tính, cô đi đi”.
Lâm Mẫn, “.....”
Kiếp trước, sau khi anh tỉnh lại nói với cô câu đầu tiên, cũng là câu rất tổn thương người khác.
Cô bây giờ, cho rằng sau khi Cố Cảnh Xuyên gặp cô dâu đã đổi người, anh rất thất vọng.
Bản thân cô là bị ép hôn, cảm thấy nhục nhã.
So với tình hình sức khỏe của Cố Cảnh Xuyên, cô càng thêm để ý, trong lòng anh luôn có em gái cô, mới thẳng thừng đuổi cô đi như vậy.
Cô sau khi tái sinh, biết được anh vẫn nói câu như vậy, nói có rất nhiều khó khăn, nhiều đau lòng.
Người bản thân mình thích ngồi trước mặt anh, trở thành cô dâu của anh, nhưng mà anh, không muốn liên lụy cô, cứng rắn đẩy cô ra ngoài.
Cô kiếp trước trẻ tuổi đơn thuần, không hiểu tình yêu sâu lắng của anh.
Cô lúc này, chỉ là cảm thấy bản thân bị anh làm cho nhục nhã, dựa vào cái gì cô bị một người tàn phế ghét bỏ?
Thêm sự xúi giục của chị dâu Vương Anh, cô thật sự muốn chạy rồi.
Vì vậy, nếu lấy cô gái có bát tự phù hợp, sức khỏe Cảnh Xuyên nhà ông nói không chừng sẽ rất nhanh có thể hồi phục.
Do đó, mới đồng ý đề nghị đổi người của nhà họ Lâm.
Nhưng họ thật sự không nghĩ ra, cô gái này căn bản không đồng ý lấy con trai nhà họ, hôm qua cũng đã bị nhà họ Lâm nhốt lại.
Tối qua, lại làm loạn đâm vào tường.
Con trai căn bản cũng không đồng ý mối hôn sự này, bị họ cho uống thuốc ngủ, cô gái này lại làm loạn, thật sự là gà bay chó chạy (tình cảnh hỗn loạn).
Vỗn dĩ họ sợ làm loạn, sợ xảy ra án mạng.
Cố Đức Thành tối qua trong lòng đã đưa ra quyết định rồi, dự định nếu hôm nay Lâm Mẫn vẫn cứ làm loạn, sẽ đưa người về cho nhà họ Lâm.
Đây là xã hội mới rồi, họ cứ ép hôn như vậy, thật sự là vi phạm đạo đức.
Không ngờ, thức dậy, Lâm Mẫn lại bình tĩnh như vậy, vẫn ngoan ngoãn muốn ăn bữa sáng.
Liệu có thể đúng như lời con dâu cả, trước cơn sóng gió thường sẽ yên bình?
……
Lúc mặt trời lên cao, người đàn ông trên giường ung dung thức dậy, anh mở to mắt, anh nắng thông qua ô cửa kính chiếu trên giường, làm chói mắt.
Anh ý thức nheo mắt lại, sau đó ngẩng lên che ánh sáng mặt trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi liếc mắt, gương mặt một người phụ nữ trẻ trên trán đang dán băng gạc, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Gương mặt này, là anh đã ngày nhớ đêm mong, là người để trong tận đáy lòng.
Cố Cảnh Xuyên hơi giật mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn cô.
Lâm Mẫn cảm giác được người đàn ông trên giường tỉnh lại, liếc mắt qua đó.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, ai cũng không nói gì.
Không khí trong phòng im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Khoảng hai người nhìn nhau, Lâm Mẫn có gắng ép tim đập mạnh, phá vỡ không khí im lặng, “Anh tỉnh rồi sao?”
Ánh mắt Cố Cảnh Xuyên bắt gặp ánh mắt sáng như ngôi sao của cô gái này, anh trong chốc lát thất thần.
Sao lại là cô?
Đính hôn với anh không phải Lâm Kiều sao?
“Cô sao lại ở đây....”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Mẫn khó xử cúi đầu, “Tự nhiên được nhà họ Cố các anh cưới hỏi đàng hoàng đến đây”.
Cưới hỏi đàng hoàng đến sao?
Vẻ mặt của Cố Cảnh Xuyên càng thêm đờ đẫn.
Anh dường như hiểu ra cái gì, chỉ là trong chớp mắt, anh che đi ánh sáng trong khóe mắt, khuôn mặt u ám, “Lâm Mẫn, tôi không đồng ý lấy cô, là nhà tôi kiêu ngạo chủ trương rước cô qua cửa, rất xin lỗi, hôn nhân của chúng ta không tính, cô đi đi”.
Lâm Mẫn, “.....”
Kiếp trước, sau khi anh tỉnh lại nói với cô câu đầu tiên, cũng là câu rất tổn thương người khác.
Cô bây giờ, cho rằng sau khi Cố Cảnh Xuyên gặp cô dâu đã đổi người, anh rất thất vọng.
Bản thân cô là bị ép hôn, cảm thấy nhục nhã.
So với tình hình sức khỏe của Cố Cảnh Xuyên, cô càng thêm để ý, trong lòng anh luôn có em gái cô, mới thẳng thừng đuổi cô đi như vậy.
Cô sau khi tái sinh, biết được anh vẫn nói câu như vậy, nói có rất nhiều khó khăn, nhiều đau lòng.
Người bản thân mình thích ngồi trước mặt anh, trở thành cô dâu của anh, nhưng mà anh, không muốn liên lụy cô, cứng rắn đẩy cô ra ngoài.
Cô kiếp trước trẻ tuổi đơn thuần, không hiểu tình yêu sâu lắng của anh.
Cô lúc này, chỉ là cảm thấy bản thân bị anh làm cho nhục nhã, dựa vào cái gì cô bị một người tàn phế ghét bỏ?
Thêm sự xúi giục của chị dâu Vương Anh, cô thật sự muốn chạy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro