Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Vừa Gặp Đã Yêu
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: Na
Cố Cảnh Xuyên ý thức lại, mở miệng muốn nói gì đó.
“Cha mẹ, chị dâu hai con gọi hai người đó, mau nhận lấy đi.” Cố Cảnh Tú ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
“Ô, được được.” Cố Đức Thành phản ứng lại, đưa đôi tay lớn thô ráp ra, run rẩy nhận lấy cốc trà từ tay Lâm Mẫn.
Vương Quế Hương có chút hưng phấn chân tay luống cuống, đẩy Cố Đức Thành, “Ông già, đây là đổi miệng uống trà của con dâu chúng ta, chúng ta cũng phải đổi miệng ăn cơm cho nó, mau đi chuẩn bị hồng bao.”
(Đổi miệng uống trà là khi đôi tân hôn đến bàn của cha mẹ hai bên và dâng trà (hoặc rượu) cho cha mẹ để cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của họ. Đổi miệng phục vụ trà là một quy trình không thể thiếu trong các đám cưới truyền thống của Trung Quốc)
Lâm Mẫn ngại ngùng khoát tay, “Không cần đâu.”
“Không được, bắt buộc phải cho.”
Cố Đức Thành tìm trong tủ trên đầu giường.
Sau đó ông cầm ra một đồng 50 tệ nhàu nhĩ, đưa ra trước mặt cô, “Tiểu Mẫn, đây là phí đổi miệng cho con.”
“Thật sự không cần.” Lâm Mẫn nhìn số tiền không nhỏ, ngại không dám nhận.
Cố Đức Thành cứng rắn đưa tiền cho cô, “Cầm lấy, bắt buộc phải cầm, tiếng cha mẹ này sao có thể để con gọi vô ích được chứ?”
Lâm Mẫn nhìn sang khuôn mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì của Cố Cảnh Xuyên, dùng ánh mắt như muốn hỏi anh, số tiền này cô có nên nhận không?
Cố Cảnh Xuyên bị câu nói “Thì ra là anh ấy” của Lâm Mẫn là cho kinh ngạc, đến bây giờ tâm trí vẫn đang lang thang bên ngoài chưa quay lại.
“Chị dâu hai, mau cầm lấy đi.” Cố Cảnh Tú nhìn thấy tay của cha cô vẫn giơ trên không trung, vội nhắc nhở Lâm Mẫn.
Ánh mắt của Lâm Mẫn rời khỏi khuôn mặt của Cố Cảnh Xuyên, đưa tay ra nhận tiền, nộ ra nụ cười hào phóng, “Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ.”
Nụ cười của Lâm Mẫn chân thành như vậy, thật tươi sáng, gọi tiếng cha mẹ cũng không chút do dự.
Vương Quế Hương cảm động sắp khóc, “Con à, không cần cảm ơn, nên là chúng ta cảm ơn con mới đúng.”
Sau khi Cố Cảnh Huy bưng cơm vào phòng cho Vương Anh, còn bản thân mình thì qua lại phòng chính ăn cơm.
Kết quả thấy Lâm Mẫn dâng trà cho cha mẹ anh ta, sau đó cha mẹ còn hào phóng chi 50 tệ làm phí đổi miệng.
Cố Cảnh Huy trong lòng cảm thấy có chút không vui.
50 tệ, là phí sinh hoạt 1 tháng của cả nhà, mà lại cho Lâm Mẫn như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, anh ta về phòng, hỏi Vương Anh vẫn đang hờn dỗi, “Lúc chúng ta kết hôn, cha mẹ anh cho em bao nhiêu tiền đổi miệng?”
Cố Cảnh Xuyên ý thức lại, mở miệng muốn nói gì đó.
“Cha mẹ, chị dâu hai con gọi hai người đó, mau nhận lấy đi.” Cố Cảnh Tú ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
“Ô, được được.” Cố Đức Thành phản ứng lại, đưa đôi tay lớn thô ráp ra, run rẩy nhận lấy cốc trà từ tay Lâm Mẫn.
Vương Quế Hương có chút hưng phấn chân tay luống cuống, đẩy Cố Đức Thành, “Ông già, đây là đổi miệng uống trà của con dâu chúng ta, chúng ta cũng phải đổi miệng ăn cơm cho nó, mau đi chuẩn bị hồng bao.”
(Đổi miệng uống trà là khi đôi tân hôn đến bàn của cha mẹ hai bên và dâng trà (hoặc rượu) cho cha mẹ để cảm ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của họ. Đổi miệng phục vụ trà là một quy trình không thể thiếu trong các đám cưới truyền thống của Trung Quốc)
Lâm Mẫn ngại ngùng khoát tay, “Không cần đâu.”
“Không được, bắt buộc phải cho.”
Cố Đức Thành tìm trong tủ trên đầu giường.
Sau đó ông cầm ra một đồng 50 tệ nhàu nhĩ, đưa ra trước mặt cô, “Tiểu Mẫn, đây là phí đổi miệng cho con.”
“Thật sự không cần.” Lâm Mẫn nhìn số tiền không nhỏ, ngại không dám nhận.
Cố Đức Thành cứng rắn đưa tiền cho cô, “Cầm lấy, bắt buộc phải cầm, tiếng cha mẹ này sao có thể để con gọi vô ích được chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Mẫn nhìn sang khuôn mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì của Cố Cảnh Xuyên, dùng ánh mắt như muốn hỏi anh, số tiền này cô có nên nhận không?
Cố Cảnh Xuyên bị câu nói “Thì ra là anh ấy” của Lâm Mẫn là cho kinh ngạc, đến bây giờ tâm trí vẫn đang lang thang bên ngoài chưa quay lại.
“Chị dâu hai, mau cầm lấy đi.” Cố Cảnh Tú nhìn thấy tay của cha cô vẫn giơ trên không trung, vội nhắc nhở Lâm Mẫn.
Ánh mắt của Lâm Mẫn rời khỏi khuôn mặt của Cố Cảnh Xuyên, đưa tay ra nhận tiền, nộ ra nụ cười hào phóng, “Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ.”
Nụ cười của Lâm Mẫn chân thành như vậy, thật tươi sáng, gọi tiếng cha mẹ cũng không chút do dự.
Vương Quế Hương cảm động sắp khóc, “Con à, không cần cảm ơn, nên là chúng ta cảm ơn con mới đúng.”
Sau khi Cố Cảnh Huy bưng cơm vào phòng cho Vương Anh, còn bản thân mình thì qua lại phòng chính ăn cơm.
Kết quả thấy Lâm Mẫn dâng trà cho cha mẹ anh ta, sau đó cha mẹ còn hào phóng chi 50 tệ làm phí đổi miệng.
Cố Cảnh Huy trong lòng cảm thấy có chút không vui.
50 tệ, là phí sinh hoạt 1 tháng của cả nhà, mà lại cho Lâm Mẫn như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, anh ta về phòng, hỏi Vương Anh vẫn đang hờn dỗi, “Lúc chúng ta kết hôn, cha mẹ anh cho em bao nhiêu tiền đổi miệng?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro