Lương Thục ngu ngốc
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-03 14:00:08
Nói xong cô hơi nghiêng mặt đi, bởi vì ánh mắt của người đàn ông quá nóng, cô có hơi ngại.
Mà mỗi lần nhắc đến lần trên thuyền kia chẳng có lần nào Lương Doanh không lúng túng. Bối rối thật ra là bởi vì hành vi của mình thôi… Quá dọa người.
Có lẽ Mục Thanh cũng nhận ra chút chút, cho nên ý cười trên môi anh càng sâu.
Nhưng thấy cô sắp làm đà điểu rồi, anh quyết định tha cho cô.
“Ra là lúc đó em tỉnh rồi, bảo sao em chạy nhanh như vậy.”
“…”
“Được rồi.”
Chọc đủ thì nên ngừng nhỉ, cơ mà vành tai kia đỏ lên trông đáng yêu thật, Mục tổng lòng vừa động, miệng cũng động: “Tôi có thể sắp xếp cho em đi làm, ngày mai sẽ bảo Giang Tiềm đến thuyết minh công việc cho em, sau đó có thể bắt đầu làm việc luôn. Trợ lý sinh hoạt.”
Trợ lý sinh hoạt?
Lương Doanh kinh ngạc quên mất cả xấu hổ quay qua nhìn anh.
“Trợ lý sinh hoạt mới dễ ra vào văn phòng, buổi trưa em có thể ngủ nhiều một chút.”
Mục Thanh giải thích.
Lương Doanh hiểu, cũng không nói gì nữa.
Mục Thanh nhìn cô không chút ngần ngại đi cửa sau như vậy, cũng chỉ có cười càng dung túng.
…
Mục Thanh nói được làm được, ngày hôm sau Giang Tiềm liền tới biệt thự, bắt đầu cho cô thuyết minh công việc.
Buổi chiều cô chính thức theo anh, bắt đầu cùng anh tới công ty.
Trợ sở chính của Mục thị nằm trong khu công nghiệp có tiếng nhất H thành. Lương Doanh đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn tòa nhà có ảo giác như đang ngập trong mây kia, cảm thấy có hơi mỏi cổ.
“Đừng nhìn.”
Mục Thanh khá bất đặc dĩ đè đầu cô xuống. Lương Doanh cũng ngoan ngoãn cúi đầu.
Rõ ràng là rất tò mò nhưng trên mặt lại không có biểu tình, khiến người rất bất lực. Ở trong mắt Mục Thanh qua mấy ngày ở chung, ngược lại vô cùng đáng yêu.
“Nhìn thì cao vậy thôi nhưng không phải tất cả là đều nơi làm việc.”
Giang Tiềm khụ một tiếng, giải thích cho cô.
Lương cô nương rất học hỏi quay qua nhìn hắn đợi nghe.
“Khụ… Tòa nhà này là kiểu nhà mẫu tử, hai tòa ghép lại với nhau, nhìn bên ngoài cứ tưởng là một.”
Giang Tiềm hắng giọng một cái rồi mới nói, quả nhiên liền nghe thấy một tiếng kinh ngạc của Lương Doanh. Hắn có hơi buồn cười nói tiếp: “Nửa bên kia là của doanh nghiệp khác.”
Lương Doanh tỏ vẻ ra là vậy, sau đó rất thành khẩn gật đầy ý đã hiểu rồi.
Giang Tiềm vốn định nói tuy là tên khác nhưng vẫn là công ty con của Mục gia, nhưng thấy cô hiểu lầm cũng nín luôn. Là bởi vì sếp hắn thấy hắn lôi kéo sự chú ý của vợ sếp quá nên tia ánh mắt lại đây rồi. Giang Tiềm chỉ biết nhìn trời gãi mũi.
Trợ lý thức thời như vậy nên được tăng lương, Mục tổng đại nhân.
“Đúng thật là anh!”
Giữa lúc không khi đặc biệt hài hòa này bỗng nhiên từ đâu vang lên một tiếng rống lớn không hợp thời, vô cùng gây sự chú ý.
Ban đầu họ không có nghĩ là đang nhắm vào họ, còn đang định tiếp tục đi vào trong tòa nhà thì trước mặt bất thình lình xuất hiện một người chặn ngang đường của họ.
Thật ra là chặn trước mặt Mục Thanh đang đi đầu.
“Tôi nhìn không lầm mà, đúng là anh rồi!”
Ba người kiểu: “…”
Vụ gì đây?
Khi ý nghĩ này lóe lên trong Giang Tiềm nhiều bát quái thì đã thấy nữ nhân mới chạy ra chắn đường sếp hắn lại chĩa mũi dùi về phía phu nhân sếp hắn: “Chị cũng ở đây!?”
“Sao chỗ nào cũng thấy chị vậy?? Đúng là âm hồn bất tán!”
“…”
Thật là biết cách soát cảm giác tồn tại nhỉ. Miệng mồm còn thối hoắc.
Lương Doanh đối với cái chỉ tay vào mặt không chút trên dưới của Lương Thục xem như không thấy, mặt mày vẫn thờ ơ như vậy. Nhưng thật ra Giang Tiềm thấy cô lạnh nhạt hơn lúc nãy nhiều.
Lương Thục thì đã quen với thái độ của cô, đương nhiên nó chẳng cản được cái miệng quang quác của cô ta rồi: “Không phải chị nói không ở H thành nữa sao?”
“Ha! Tôi biết con người chị giả dối thế nào mà.”
“.”
Lương Doanh chán chẳng thèm phản ứng.
“Tôi biết anh!”
Bỗng nhiên Lương Thục quay qua, mắt sáng quắc nhìn Mục Thanh.
Trước khi họ kịp phản ứng thì đã nghe cô ta dõng dạc đắc ý nói: “Anh là Mục Thanh, Mục tổng của Mục thị!”
“Bảo sao mà lúc đó tôi thấy anh trông rất quen. Nếu không phải anh đi quá nhanh thì tôi đã nhận ra sớm hơn rồi.”
Giang Tiềm mắt mí lót hết nói nổi nhìn cô ta, quả thật có xúc động muốn đỡ trán. Ả đàn bà ngu ngốc nào đây, động kinh à?
Chứ hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều cô thấy sang muốn dính lên người sếp hắn nhưng thủ đoạn không có ngu ngốc như vậy.
Ấy vậy mà bản thân Lương Thục lại không tự biết, cô ta đắc ý như thể mình vừa tìm được báu vật xong liền bắt đầu không muốn làm người.
“Nếu đã biết anh không phải người tầm thường rồi thì tôi không thể không nói, anh đừng bị chị ta lừa!”
Mà mỗi lần nhắc đến lần trên thuyền kia chẳng có lần nào Lương Doanh không lúng túng. Bối rối thật ra là bởi vì hành vi của mình thôi… Quá dọa người.
Có lẽ Mục Thanh cũng nhận ra chút chút, cho nên ý cười trên môi anh càng sâu.
Nhưng thấy cô sắp làm đà điểu rồi, anh quyết định tha cho cô.
“Ra là lúc đó em tỉnh rồi, bảo sao em chạy nhanh như vậy.”
“…”
“Được rồi.”
Chọc đủ thì nên ngừng nhỉ, cơ mà vành tai kia đỏ lên trông đáng yêu thật, Mục tổng lòng vừa động, miệng cũng động: “Tôi có thể sắp xếp cho em đi làm, ngày mai sẽ bảo Giang Tiềm đến thuyết minh công việc cho em, sau đó có thể bắt đầu làm việc luôn. Trợ lý sinh hoạt.”
Trợ lý sinh hoạt?
Lương Doanh kinh ngạc quên mất cả xấu hổ quay qua nhìn anh.
“Trợ lý sinh hoạt mới dễ ra vào văn phòng, buổi trưa em có thể ngủ nhiều một chút.”
Mục Thanh giải thích.
Lương Doanh hiểu, cũng không nói gì nữa.
Mục Thanh nhìn cô không chút ngần ngại đi cửa sau như vậy, cũng chỉ có cười càng dung túng.
…
Mục Thanh nói được làm được, ngày hôm sau Giang Tiềm liền tới biệt thự, bắt đầu cho cô thuyết minh công việc.
Buổi chiều cô chính thức theo anh, bắt đầu cùng anh tới công ty.
Trợ sở chính của Mục thị nằm trong khu công nghiệp có tiếng nhất H thành. Lương Doanh đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn tòa nhà có ảo giác như đang ngập trong mây kia, cảm thấy có hơi mỏi cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nhìn.”
Mục Thanh khá bất đặc dĩ đè đầu cô xuống. Lương Doanh cũng ngoan ngoãn cúi đầu.
Rõ ràng là rất tò mò nhưng trên mặt lại không có biểu tình, khiến người rất bất lực. Ở trong mắt Mục Thanh qua mấy ngày ở chung, ngược lại vô cùng đáng yêu.
“Nhìn thì cao vậy thôi nhưng không phải tất cả là đều nơi làm việc.”
Giang Tiềm khụ một tiếng, giải thích cho cô.
Lương cô nương rất học hỏi quay qua nhìn hắn đợi nghe.
“Khụ… Tòa nhà này là kiểu nhà mẫu tử, hai tòa ghép lại với nhau, nhìn bên ngoài cứ tưởng là một.”
Giang Tiềm hắng giọng một cái rồi mới nói, quả nhiên liền nghe thấy một tiếng kinh ngạc của Lương Doanh. Hắn có hơi buồn cười nói tiếp: “Nửa bên kia là của doanh nghiệp khác.”
Lương Doanh tỏ vẻ ra là vậy, sau đó rất thành khẩn gật đầy ý đã hiểu rồi.
Giang Tiềm vốn định nói tuy là tên khác nhưng vẫn là công ty con của Mục gia, nhưng thấy cô hiểu lầm cũng nín luôn. Là bởi vì sếp hắn thấy hắn lôi kéo sự chú ý của vợ sếp quá nên tia ánh mắt lại đây rồi. Giang Tiềm chỉ biết nhìn trời gãi mũi.
Trợ lý thức thời như vậy nên được tăng lương, Mục tổng đại nhân.
“Đúng thật là anh!”
Giữa lúc không khi đặc biệt hài hòa này bỗng nhiên từ đâu vang lên một tiếng rống lớn không hợp thời, vô cùng gây sự chú ý.
Ban đầu họ không có nghĩ là đang nhắm vào họ, còn đang định tiếp tục đi vào trong tòa nhà thì trước mặt bất thình lình xuất hiện một người chặn ngang đường của họ.
Thật ra là chặn trước mặt Mục Thanh đang đi đầu.
“Tôi nhìn không lầm mà, đúng là anh rồi!”
Ba người kiểu: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vụ gì đây?
Khi ý nghĩ này lóe lên trong Giang Tiềm nhiều bát quái thì đã thấy nữ nhân mới chạy ra chắn đường sếp hắn lại chĩa mũi dùi về phía phu nhân sếp hắn: “Chị cũng ở đây!?”
“Sao chỗ nào cũng thấy chị vậy?? Đúng là âm hồn bất tán!”
“…”
Thật là biết cách soát cảm giác tồn tại nhỉ. Miệng mồm còn thối hoắc.
Lương Doanh đối với cái chỉ tay vào mặt không chút trên dưới của Lương Thục xem như không thấy, mặt mày vẫn thờ ơ như vậy. Nhưng thật ra Giang Tiềm thấy cô lạnh nhạt hơn lúc nãy nhiều.
Lương Thục thì đã quen với thái độ của cô, đương nhiên nó chẳng cản được cái miệng quang quác của cô ta rồi: “Không phải chị nói không ở H thành nữa sao?”
“Ha! Tôi biết con người chị giả dối thế nào mà.”
“.”
Lương Doanh chán chẳng thèm phản ứng.
“Tôi biết anh!”
Bỗng nhiên Lương Thục quay qua, mắt sáng quắc nhìn Mục Thanh.
Trước khi họ kịp phản ứng thì đã nghe cô ta dõng dạc đắc ý nói: “Anh là Mục Thanh, Mục tổng của Mục thị!”
“Bảo sao mà lúc đó tôi thấy anh trông rất quen. Nếu không phải anh đi quá nhanh thì tôi đã nhận ra sớm hơn rồi.”
Giang Tiềm mắt mí lót hết nói nổi nhìn cô ta, quả thật có xúc động muốn đỡ trán. Ả đàn bà ngu ngốc nào đây, động kinh à?
Chứ hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều cô thấy sang muốn dính lên người sếp hắn nhưng thủ đoạn không có ngu ngốc như vậy.
Ấy vậy mà bản thân Lương Thục lại không tự biết, cô ta đắc ý như thể mình vừa tìm được báu vật xong liền bắt đầu không muốn làm người.
“Nếu đã biết anh không phải người tầm thường rồi thì tôi không thể không nói, anh đừng bị chị ta lừa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro