Ra sức nói dối
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-03 14:00:08
Tại một căn phòng khác bên trên du thuyền, bên trong không ngừng vang lên tiếng nức nở đầy uất hận cùng tủi nhục.
“Cảm ơn Mục tiểu thư đã khoản đãi.”
Trương Hàng thong thả chỉnh chu bản thân xong, bộ dạng phong độ giả tạo không chút ngượng ngùng phát ra, hướng người đang khóc lóc trên giường trịnh trọng cảm tạ.
Nhưng ở trong tai người kia nó lại chẳng khác nào lời sỉ nhục.
Mục Khả Hân thiếu chút nữa là không nhịn được lao tới cào rách mặt hắn. Mặc dù đêm qua cô ta đã làm không được, còn bị gã ăn sạch thì bây giờ điều đó lại càng viễn vong. Nhưng cô ta không cam lòng a!! Uất hận đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống gã khốn này!!!
Trương Hàng sao không thấy, nhưng hắn lại càng cười đến nham nhở, như một tên lưu manh bỉ ổi.
“Trương thiếu gia, mong anh giữ lời, đem chuyện hôm nay nuốt vào trong bụng mãi mãi.”
Cúi đầu che đi biểu tình muốn giết người của mình, Mục Khả Hân nghiến răng nói. Nếu không phải còn muốn che đậy chuyện này... Cô ta nhịn!
“Đương nhiên rồi, tôi còn sợ Mục tiểu thư quấn lấy không tha thôi.”
Được tiện nghi mà còn khoe mẻ, gã còn làm điệu bộ như kiểu anh là vàng là châu báu, bụi bặm đừng bám lên người anh chọc cho người ta tức nổ phổi.
Khoảnh khắc gã rời khỏi phòng, Mục Khả Hân đã không nhịn nổi đem cái gối bên cạnh ném mạnh về phía cửa.
“Khốn kiếp! Trương Hàng!”
Mục Khả Hân hận đến hai mắt đỏ âu, thế nhưng cô ta chẳng thể làm được gì ngoài nuốt hết uất hận xuống. Sau đó lại không thể không lết thân thể rách bươm lên.
Cô ta phải về.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không thể từ bỏ. Cảnh Minh, anh phải là của tôi.
Lương Doanh, bất kể cô làm sao thoát được, món nợ hôm nay tôi sẽ đòi lại cho bằng sạch!
Cô chạy được thì sao? Tôi không tin cô tự mình giải được thuốc, trừ khi cô chết. Tốt nhất là cô nên chết đi, nếu không...
Ngay khi cô ta vừa về đến nơi chưa được bao lâu thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Anh Minh!”
Mục Khả Hân cố tỏ ra rạng rỡ nhất nồng nhiệt tiếp đón người bên ngoài. Mặc dù nó có bao nhiêu khó coi, xấu xí.
“Tối qua em đi đâu vậy?”
Người bên ngoài ngoại hình tuấn tú, dáng vẻ ôn nhuận như văn nhân tài tử, là dạng đàn ông nhiều cô gái chưa trải sự đời ưa thích. Si mê đến mức vứt bỏ cả đạo đức, nhân nghĩa thường tình mà làm ra chuyện hại người.
Nhưng ai biết bên dưới lớp da kia chứa đựng cái gì đâu.
“Sắc mặt em rất kém.”
Cảnh Minh hỏi xong mới để ý thấy dáng vẻ của Mục Khả Hân mà cho ra một cái đánh giá chuẩn xác nhất.
Cho dù Mục Khả Hân đã rất cố gắng thì sao, cô ta bị Trương Hàng mạnh bạo làm cả đêm, có thể tốt được ư.
Cũng may trên mặt hắn không có biểu hiện sự chê bai... Mục Khả Hân cố nuốt oán hận vào lòng, ngoài mặt tỏ ra điềm đạm nói: “Còn không phải tối qua em đi tìm Doanh Doanh trò chuyện cả đêm sao? Chúng em có uống chút rượu nên bây giờ hơi mệt.”
Lời nói dối này của cô ta quả thật là không thể chê. Ai chẳng biết Lương Doanh và cô ta là bạn thân, trừ khi Lương Doanh đứng ra phủ nhận, nếu không ai cũng không thể vạch trần cô ta cả. Cùng lắm trong lòng cô ta chỉ có chút hồi hộp vì không rõ đêm qua Lương Doanh có đụng phải Cảnh Minh không thôi.
Nhưng rõ ràng ông trời vẫn đứng về phía cô ta.
“Em đã nói vậy sẵn tôi cũng muốn hỏi, tối qua tôi có đi tìm Lương Doanh nhưng không thấy cô ấy.”
Cảnh Minh không chút nghi ngờ nhưng lại khó hiểu hỏi.
Trong lòng Mục Khả Hân lại đánh cái giật thót vì đêm qua Cảnh Minh đi tìm Lương Doanh. Ngoài mặt lại chấp vá cho lời nói dối của mình thêm hoàn mỹ: “Chúng em không có trở về phòng.”
Mặc dù chẳng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng quả thật là may mắn khi Cảnh Minh không đụng trúng Lương Doanh. Nếu lỡ hai người... Vậy Mục Khả Hân sẽ tức chết mất. Càng tức hơn khi cô ta vốn định đêm qua sẽ gạo nấu thành cơm với Cảnh Minh, kết quả...
Cô ta không biết, lần trước cô ta cũng không thể làm được điều đó. Không những vậy mà còn phải đưa áo cưới cho người, lại nát óc suy nghĩ bao nhiêu mới cuối cùng đạp đỗ được Lương Doanh, thành công thượng vị.
Cảnh Minh không biết bên dưới lớp da trước mặt đang ấp ủ nội tâm ác liệt cỡ nào, lúc này vẫn còn hỏi: “Vậy giờ cô ấy đâu rồi? Chúng ta phải xuống thuyền.”
“Việc này...”
Thấy Cảnh Minh không chút nghi ngờ, Mục Khả Hân đương nhiên vui lòng thấy. Nhưng mà hắn cứ không ngừng nhắc đến Lương Doanh khiến Mục Khả Hân khó chịu vô cùng mà có chút buồn bực tiếp tục trợn mắt nói dối: “Sáng ra em đã không thấy cậu ấy. Có khi cậu ấy có việc, đã xuống thuyền trước rồi.”
“Anh không tức giận chứ? Doanh Doanh chỉ là... Hơi vô tâm tí thôi.”
“Cảm ơn Mục tiểu thư đã khoản đãi.”
Trương Hàng thong thả chỉnh chu bản thân xong, bộ dạng phong độ giả tạo không chút ngượng ngùng phát ra, hướng người đang khóc lóc trên giường trịnh trọng cảm tạ.
Nhưng ở trong tai người kia nó lại chẳng khác nào lời sỉ nhục.
Mục Khả Hân thiếu chút nữa là không nhịn được lao tới cào rách mặt hắn. Mặc dù đêm qua cô ta đã làm không được, còn bị gã ăn sạch thì bây giờ điều đó lại càng viễn vong. Nhưng cô ta không cam lòng a!! Uất hận đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống gã khốn này!!!
Trương Hàng sao không thấy, nhưng hắn lại càng cười đến nham nhở, như một tên lưu manh bỉ ổi.
“Trương thiếu gia, mong anh giữ lời, đem chuyện hôm nay nuốt vào trong bụng mãi mãi.”
Cúi đầu che đi biểu tình muốn giết người của mình, Mục Khả Hân nghiến răng nói. Nếu không phải còn muốn che đậy chuyện này... Cô ta nhịn!
“Đương nhiên rồi, tôi còn sợ Mục tiểu thư quấn lấy không tha thôi.”
Được tiện nghi mà còn khoe mẻ, gã còn làm điệu bộ như kiểu anh là vàng là châu báu, bụi bặm đừng bám lên người anh chọc cho người ta tức nổ phổi.
Khoảnh khắc gã rời khỏi phòng, Mục Khả Hân đã không nhịn nổi đem cái gối bên cạnh ném mạnh về phía cửa.
“Khốn kiếp! Trương Hàng!”
Mục Khả Hân hận đến hai mắt đỏ âu, thế nhưng cô ta chẳng thể làm được gì ngoài nuốt hết uất hận xuống. Sau đó lại không thể không lết thân thể rách bươm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta phải về.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không thể từ bỏ. Cảnh Minh, anh phải là của tôi.
Lương Doanh, bất kể cô làm sao thoát được, món nợ hôm nay tôi sẽ đòi lại cho bằng sạch!
Cô chạy được thì sao? Tôi không tin cô tự mình giải được thuốc, trừ khi cô chết. Tốt nhất là cô nên chết đi, nếu không...
Ngay khi cô ta vừa về đến nơi chưa được bao lâu thì bên ngoài có người gõ cửa.
“Anh Minh!”
Mục Khả Hân cố tỏ ra rạng rỡ nhất nồng nhiệt tiếp đón người bên ngoài. Mặc dù nó có bao nhiêu khó coi, xấu xí.
“Tối qua em đi đâu vậy?”
Người bên ngoài ngoại hình tuấn tú, dáng vẻ ôn nhuận như văn nhân tài tử, là dạng đàn ông nhiều cô gái chưa trải sự đời ưa thích. Si mê đến mức vứt bỏ cả đạo đức, nhân nghĩa thường tình mà làm ra chuyện hại người.
Nhưng ai biết bên dưới lớp da kia chứa đựng cái gì đâu.
“Sắc mặt em rất kém.”
Cảnh Minh hỏi xong mới để ý thấy dáng vẻ của Mục Khả Hân mà cho ra một cái đánh giá chuẩn xác nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Mục Khả Hân đã rất cố gắng thì sao, cô ta bị Trương Hàng mạnh bạo làm cả đêm, có thể tốt được ư.
Cũng may trên mặt hắn không có biểu hiện sự chê bai... Mục Khả Hân cố nuốt oán hận vào lòng, ngoài mặt tỏ ra điềm đạm nói: “Còn không phải tối qua em đi tìm Doanh Doanh trò chuyện cả đêm sao? Chúng em có uống chút rượu nên bây giờ hơi mệt.”
Lời nói dối này của cô ta quả thật là không thể chê. Ai chẳng biết Lương Doanh và cô ta là bạn thân, trừ khi Lương Doanh đứng ra phủ nhận, nếu không ai cũng không thể vạch trần cô ta cả. Cùng lắm trong lòng cô ta chỉ có chút hồi hộp vì không rõ đêm qua Lương Doanh có đụng phải Cảnh Minh không thôi.
Nhưng rõ ràng ông trời vẫn đứng về phía cô ta.
“Em đã nói vậy sẵn tôi cũng muốn hỏi, tối qua tôi có đi tìm Lương Doanh nhưng không thấy cô ấy.”
Cảnh Minh không chút nghi ngờ nhưng lại khó hiểu hỏi.
Trong lòng Mục Khả Hân lại đánh cái giật thót vì đêm qua Cảnh Minh đi tìm Lương Doanh. Ngoài mặt lại chấp vá cho lời nói dối của mình thêm hoàn mỹ: “Chúng em không có trở về phòng.”
Mặc dù chẳng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng quả thật là may mắn khi Cảnh Minh không đụng trúng Lương Doanh. Nếu lỡ hai người... Vậy Mục Khả Hân sẽ tức chết mất. Càng tức hơn khi cô ta vốn định đêm qua sẽ gạo nấu thành cơm với Cảnh Minh, kết quả...
Cô ta không biết, lần trước cô ta cũng không thể làm được điều đó. Không những vậy mà còn phải đưa áo cưới cho người, lại nát óc suy nghĩ bao nhiêu mới cuối cùng đạp đỗ được Lương Doanh, thành công thượng vị.
Cảnh Minh không biết bên dưới lớp da trước mặt đang ấp ủ nội tâm ác liệt cỡ nào, lúc này vẫn còn hỏi: “Vậy giờ cô ấy đâu rồi? Chúng ta phải xuống thuyền.”
“Việc này...”
Thấy Cảnh Minh không chút nghi ngờ, Mục Khả Hân đương nhiên vui lòng thấy. Nhưng mà hắn cứ không ngừng nhắc đến Lương Doanh khiến Mục Khả Hân khó chịu vô cùng mà có chút buồn bực tiếp tục trợn mắt nói dối: “Sáng ra em đã không thấy cậu ấy. Có khi cậu ấy có việc, đã xuống thuyền trước rồi.”
“Anh không tức giận chứ? Doanh Doanh chỉ là... Hơi vô tâm tí thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro