Trọng Sinh Tn70: Chinh Phục Anh Chồng Thô Kệch
Mất Mặt Đàn Ông
2024-10-08 14:44:21
Chương Hà giận dữ về nhà mẹ đẻ.
Đoàn Minh Thành xấu hổ nhìn Lục Dao, "Em dâu, anh xin lỗi, trước đây anh đã hiểu lầm em, anh muốn xin lỗi em."
Lục Dao nói, "Em không để bụng đâu. Nhưng anh hai, em muốn nói một câu, mẹ và Đoàn Minh Kiệt chưa bao giờ coi thường anh cả."
Đoàn Minh Thành càng thêm xấu hổ, cúi đầu xin lỗi lần nữa.
Đoàn Minh Kiệt và Cố Phúc Lan không để bụng chuyện này, chỉ hỏi, "Anh thực sự định ly hôn à?"
Đoàn Minh Thành mím môi, không nói gì.
Cố Phúc Lan thở dài rồi vào nhà.
Đoàn Minh Kiệt vỗ vai anh, rồi cùng Lục Dao trở về phòng.
Lục Dao nằm trong vòng tay Đoàn Minh Kiệt, "Em cảm thấy anh hai không có ý định ly hôn đâu."
Đoàn Minh Kiệt dùng bàn tay chai sạn của mình vuốt ve làn da mềm mại của cô gái, cúi người áp xuống, "Mặc kệ anh ấy."
Hai tay Lục Dao chống lên ngực anh, mắt long lanh nước, "Vẫn còn đau mà."
Đoàn Minh Kiệt lập tức dịu lại, nằm đè lên Lục Dao nhưng không muốn rời khỏi, giọng khàn khàn nói, "Muốn chết thật!"
Lục Dao bật cười, ôm lấy eo anh, "Trước khi cưới, em chỉ hôn anh một cái mà anh cũng phải lên lớp dạy dỗ em, giờ thì sao?"
Như một con sói đói, chẳng bao giờ no đủ.
Đoàn Minh Kiệt lật người lại, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, tay dần di chuyển lên, nắm lấy đôi "thỏ trắng" nhỏ xinh của cô để giảm bớt khao khát trong lòng.
"Bây giờ em là vợ của anh rồi, anh muốn làm gì thì làm, nhưng trước khi cưới, nếu anh làm thế này là lưu manh!"
Lục Dao cười khẽ trong vòng tay anh, thực ra cô biết, Đoàn Minh Kiệt rất tôn trọng cô.
Lục Dao cắn nhẹ vào anh, "Em thích anh làm như thế."
Đoàn Minh Kiệt hít sâu một hơi, "Bà xã à, em muốn lấy mạng anh à?"
Lục Dao cười đắc ý.
Ngày hôm sau.
Lục Dao rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, liền kéo Đoàn Minh Kiệt ra ngoài đi săn.
Hôm trước Đoàn Minh Kiệt bắt được một con gà rừng bán được hơn ba đồng, gần đây anh rất may mắn, lần nào đi săn cũng không trở về tay không.
Đoàn Minh Kiệt một tay dắt Đại Hoàng, một tay nắm tay Lục Dao, trên lưng đeo mấy cây gậy và lưới, phía sau gùi còn có một cái ghế, cổ Đại Hoàng treo rất nhiều dây thừng, Lục Dao mấy lần muốn giúp anh nhưng đều bị từ chối.
Đột nhiên, một người đàn ông tiến lại gần, "Lão Đoàn, đúng là cậu rồi, đây là vợ cậu à?"
Đoàn Minh Kiệt ôm vai Lục Dao, "Ừ, vợ của tôi."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt giới thiệu với Lục Dao, "Đây là bạn học của anh, Phùng Vĩ."
Lục Dao cố nhớ lại, nhưng không nhớ ra người này là ai, nên cũng không nghĩ ngợi thêm, cô khẽ gật đầu.
"Chào anh, tôi là Lục Dao."
Phùng Vĩ nhìn Lục Dao, mắt sáng lên, sau đó cười với Đoàn Minh Kiệt, "Cậu giỏi thật, cưới được cô vợ tốt thế này mà không mời tụi tôi đến dự."
Đoàn Minh Kiệt mặt không đổi sắc, "Tiết kiệm tiền cho cậu còn không vui à."
Phùng Vĩ trêu chọc anh, "Tôi thấy cậu là muốn giấu vợ không cho tụi tôi thấy."
Đoàn Minh Kiệt nói, "Biết vậy là tốt."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt ôm vai Lục Dao đi vào rừng.
Lục Dao quay mặt nhìn Đoàn Minh Kiệt, "Anh với anh ấy quan hệ rất tốt à?"
Đoàn Minh Kiệt nói, "Cũng được."
Có lẽ là vì đều được nghỉ, rừng cây nhỏ vô cùng đông người, ai cũng mang theo đồ nghề.
Mấy thanh niên trí thức cũng đến, đang đặt bẫy.
Lục Dao cũng cúi xuống giúp Đoàn Minh Kiệt sắp đặt, Đoàn Minh Kiệt đặt đồ xuống, rồi lấy ghế ra, đặt sau lưng Lục Dao, "Em ngồi xuống nhìn là được rồi, tuyết dưới đất lạnh lắm."
Mấy hôm trước tuyết rơi, vẫn chưa tan, rất lạnh.
Lục Dao cắn môi, "Nhưng em cũng muốn chơi."
Bỗng một tiếng cười vang lên, không biết từ ai.
"Thanh niên trí thức Lục, đây không phải chơi, đây là làm việc, người thành phố các cô đúng là thích chơi, nhưng chồng cô chỉ là người thô kệch."
Lục Dao cau mày, vừa định phản bác thì Đoàn Minh Kiệt đã nói, "Vợ tôi muốn làm gì thì làm, cô ấy muốn chơi, thì cứ để cô ấy chơi."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt đưa dây thừng cho Lục Dao, giọng nói mềm mỏng đến không ngờ, "Anh và Đại Hoàng sẽ làm phần dưới, phần trên em làm nhé."
Lục Dao ngoan ngoãn gật đầu, "Được thôi."
Người kia thấy mình chẳng làm được gì, bực bội bỏ đi.
Đại Hoàng đào hố, Đoàn Minh Kiệt dựng gậy, Lục Dao hoàn thành phần cuối cùng, rất nhanh đã sắp đặt xong một cái bẫy, hai người một chó lại tiếp tục đến cái bẫy tiếp theo, chẳng bao lâu sau Lục Dao đã lấm tấm mồ hôi trên trán, Đoàn Minh Kiệt kiên quyết không cho cô làm nữa.
"Ngồi xuống đi, ra mồ hôi dễ bị cảm lạnh."
Lục Dao cũng thật sự mệt, kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn Đoàn Minh Kiệt làm việc.
Chồng cô thật đẹp trai!
Đôi tay cường tráng đầy sức mạnh, nhìn là biết sức lực rất lớn.
Đoàn Minh Kiệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngây ngất của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả, nói chung, rất thỏa mãn.
Anh yêu cô gái này, và cô gái này cũng phụ thuộc vào anh.
Mấy người đàn ông ở xa không khỏi khinh bỉ, "Đoàn Minh Kiệt cưới phải cô vợ đúng là mệt thật, sắp Tết đến nơi rồi, vợ người ta thì bận rộn lo toan, còn thanh niên trí thức Lục thì ra đây chơi, không biết Đoàn Minh Kiệt nghĩ gì."
"Đừng nói nữa, hôm qua tôi thấy Đoàn Minh Kiệt giặt quần áo cho thanh niên trí thức Lục, đàn ông thôn Đoàn Gia chúng ta có ai giặt quần áo cho vợ đâu, đúng là mất mặt đàn ông!"
Lục Dao đỏ mặt che mặt lại.
Hôm qua cô định giặt quần áo, nhưng vừa mang ra sân thì bị Đoàn Minh Kiệt cướp lấy, anh nói nước lạnh quá, sẽ làm tay cô bị đông cứng.
"Dù có chiều chuộng cô ta như bà hoàng đi chăng nữa thì sao chứ, thanh niên trí thức Lục sớm muộn cũng sẽ trở về thành phố, đến lúc đó anh ta sẽ hối hận."
Nghe vậy, tay Đoàn Minh Kiệt đang đặt bẫy cũng khựng lại, Lục Dao cũng để ý thấy.
Cô nhíu mày, anh vẫn lo cô sẽ rời đi.
Lục Dao mím môi, lấy khăn tay từ trong túi ra, tiến đến trước mặt Đoàn Minh Kiệt.
Đoàn Minh Kiệt đứng thẳng dậy, nghi hoặc nhìn cô, "Sao vậy?"
Lục Dao kiễng chân, lau mồ hôi cho anh.
"Anh đổ mồ hôi rồi, để em lau cho anh."
Đoàn Minh Kiệt đứng thẳng người, để cô lau mồ hôi cho mình.
Lau xong, Lục Dao cười với Đoàn Minh Kiệt, "Chồng em giỏi quá, giỏi hơn cả đàn ông thành phố!"
Lục Dao nói to, đúng lúc người vừa bàn tán nghe thấy, ai nấy đều ngậm miệng lại.
Lục Dao nhẹ nhàng thổi vào tai Đoàn Minh Kiệt, "Đoàn Minh Kiệt, anh là người đàn ông giỏi nhất trên đời này!"
Đoàn Minh Kiệt nhìn Lục Dao bằng đôi mắt sâu thẳm, nếu không phải đang ở ngoài trời, anh thật muốn đè cô xuống, chiếm lấy cô thật mạnh mẽ!
Đoàn Minh Thành xấu hổ nhìn Lục Dao, "Em dâu, anh xin lỗi, trước đây anh đã hiểu lầm em, anh muốn xin lỗi em."
Lục Dao nói, "Em không để bụng đâu. Nhưng anh hai, em muốn nói một câu, mẹ và Đoàn Minh Kiệt chưa bao giờ coi thường anh cả."
Đoàn Minh Thành càng thêm xấu hổ, cúi đầu xin lỗi lần nữa.
Đoàn Minh Kiệt và Cố Phúc Lan không để bụng chuyện này, chỉ hỏi, "Anh thực sự định ly hôn à?"
Đoàn Minh Thành mím môi, không nói gì.
Cố Phúc Lan thở dài rồi vào nhà.
Đoàn Minh Kiệt vỗ vai anh, rồi cùng Lục Dao trở về phòng.
Lục Dao nằm trong vòng tay Đoàn Minh Kiệt, "Em cảm thấy anh hai không có ý định ly hôn đâu."
Đoàn Minh Kiệt dùng bàn tay chai sạn của mình vuốt ve làn da mềm mại của cô gái, cúi người áp xuống, "Mặc kệ anh ấy."
Hai tay Lục Dao chống lên ngực anh, mắt long lanh nước, "Vẫn còn đau mà."
Đoàn Minh Kiệt lập tức dịu lại, nằm đè lên Lục Dao nhưng không muốn rời khỏi, giọng khàn khàn nói, "Muốn chết thật!"
Lục Dao bật cười, ôm lấy eo anh, "Trước khi cưới, em chỉ hôn anh một cái mà anh cũng phải lên lớp dạy dỗ em, giờ thì sao?"
Như một con sói đói, chẳng bao giờ no đủ.
Đoàn Minh Kiệt lật người lại, ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, tay dần di chuyển lên, nắm lấy đôi "thỏ trắng" nhỏ xinh của cô để giảm bớt khao khát trong lòng.
"Bây giờ em là vợ của anh rồi, anh muốn làm gì thì làm, nhưng trước khi cưới, nếu anh làm thế này là lưu manh!"
Lục Dao cười khẽ trong vòng tay anh, thực ra cô biết, Đoàn Minh Kiệt rất tôn trọng cô.
Lục Dao cắn nhẹ vào anh, "Em thích anh làm như thế."
Đoàn Minh Kiệt hít sâu một hơi, "Bà xã à, em muốn lấy mạng anh à?"
Lục Dao cười đắc ý.
Ngày hôm sau.
Lục Dao rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, liền kéo Đoàn Minh Kiệt ra ngoài đi săn.
Hôm trước Đoàn Minh Kiệt bắt được một con gà rừng bán được hơn ba đồng, gần đây anh rất may mắn, lần nào đi săn cũng không trở về tay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn Minh Kiệt một tay dắt Đại Hoàng, một tay nắm tay Lục Dao, trên lưng đeo mấy cây gậy và lưới, phía sau gùi còn có một cái ghế, cổ Đại Hoàng treo rất nhiều dây thừng, Lục Dao mấy lần muốn giúp anh nhưng đều bị từ chối.
Đột nhiên, một người đàn ông tiến lại gần, "Lão Đoàn, đúng là cậu rồi, đây là vợ cậu à?"
Đoàn Minh Kiệt ôm vai Lục Dao, "Ừ, vợ của tôi."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt giới thiệu với Lục Dao, "Đây là bạn học của anh, Phùng Vĩ."
Lục Dao cố nhớ lại, nhưng không nhớ ra người này là ai, nên cũng không nghĩ ngợi thêm, cô khẽ gật đầu.
"Chào anh, tôi là Lục Dao."
Phùng Vĩ nhìn Lục Dao, mắt sáng lên, sau đó cười với Đoàn Minh Kiệt, "Cậu giỏi thật, cưới được cô vợ tốt thế này mà không mời tụi tôi đến dự."
Đoàn Minh Kiệt mặt không đổi sắc, "Tiết kiệm tiền cho cậu còn không vui à."
Phùng Vĩ trêu chọc anh, "Tôi thấy cậu là muốn giấu vợ không cho tụi tôi thấy."
Đoàn Minh Kiệt nói, "Biết vậy là tốt."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt ôm vai Lục Dao đi vào rừng.
Lục Dao quay mặt nhìn Đoàn Minh Kiệt, "Anh với anh ấy quan hệ rất tốt à?"
Đoàn Minh Kiệt nói, "Cũng được."
Có lẽ là vì đều được nghỉ, rừng cây nhỏ vô cùng đông người, ai cũng mang theo đồ nghề.
Mấy thanh niên trí thức cũng đến, đang đặt bẫy.
Lục Dao cũng cúi xuống giúp Đoàn Minh Kiệt sắp đặt, Đoàn Minh Kiệt đặt đồ xuống, rồi lấy ghế ra, đặt sau lưng Lục Dao, "Em ngồi xuống nhìn là được rồi, tuyết dưới đất lạnh lắm."
Mấy hôm trước tuyết rơi, vẫn chưa tan, rất lạnh.
Lục Dao cắn môi, "Nhưng em cũng muốn chơi."
Bỗng một tiếng cười vang lên, không biết từ ai.
"Thanh niên trí thức Lục, đây không phải chơi, đây là làm việc, người thành phố các cô đúng là thích chơi, nhưng chồng cô chỉ là người thô kệch."
Lục Dao cau mày, vừa định phản bác thì Đoàn Minh Kiệt đã nói, "Vợ tôi muốn làm gì thì làm, cô ấy muốn chơi, thì cứ để cô ấy chơi."
Nói xong, Đoàn Minh Kiệt đưa dây thừng cho Lục Dao, giọng nói mềm mỏng đến không ngờ, "Anh và Đại Hoàng sẽ làm phần dưới, phần trên em làm nhé."
Lục Dao ngoan ngoãn gật đầu, "Được thôi."
Người kia thấy mình chẳng làm được gì, bực bội bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Hoàng đào hố, Đoàn Minh Kiệt dựng gậy, Lục Dao hoàn thành phần cuối cùng, rất nhanh đã sắp đặt xong một cái bẫy, hai người một chó lại tiếp tục đến cái bẫy tiếp theo, chẳng bao lâu sau Lục Dao đã lấm tấm mồ hôi trên trán, Đoàn Minh Kiệt kiên quyết không cho cô làm nữa.
"Ngồi xuống đi, ra mồ hôi dễ bị cảm lạnh."
Lục Dao cũng thật sự mệt, kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn Đoàn Minh Kiệt làm việc.
Chồng cô thật đẹp trai!
Đôi tay cường tráng đầy sức mạnh, nhìn là biết sức lực rất lớn.
Đoàn Minh Kiệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngây ngất của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả, nói chung, rất thỏa mãn.
Anh yêu cô gái này, và cô gái này cũng phụ thuộc vào anh.
Mấy người đàn ông ở xa không khỏi khinh bỉ, "Đoàn Minh Kiệt cưới phải cô vợ đúng là mệt thật, sắp Tết đến nơi rồi, vợ người ta thì bận rộn lo toan, còn thanh niên trí thức Lục thì ra đây chơi, không biết Đoàn Minh Kiệt nghĩ gì."
"Đừng nói nữa, hôm qua tôi thấy Đoàn Minh Kiệt giặt quần áo cho thanh niên trí thức Lục, đàn ông thôn Đoàn Gia chúng ta có ai giặt quần áo cho vợ đâu, đúng là mất mặt đàn ông!"
Lục Dao đỏ mặt che mặt lại.
Hôm qua cô định giặt quần áo, nhưng vừa mang ra sân thì bị Đoàn Minh Kiệt cướp lấy, anh nói nước lạnh quá, sẽ làm tay cô bị đông cứng.
"Dù có chiều chuộng cô ta như bà hoàng đi chăng nữa thì sao chứ, thanh niên trí thức Lục sớm muộn cũng sẽ trở về thành phố, đến lúc đó anh ta sẽ hối hận."
Nghe vậy, tay Đoàn Minh Kiệt đang đặt bẫy cũng khựng lại, Lục Dao cũng để ý thấy.
Cô nhíu mày, anh vẫn lo cô sẽ rời đi.
Lục Dao mím môi, lấy khăn tay từ trong túi ra, tiến đến trước mặt Đoàn Minh Kiệt.
Đoàn Minh Kiệt đứng thẳng dậy, nghi hoặc nhìn cô, "Sao vậy?"
Lục Dao kiễng chân, lau mồ hôi cho anh.
"Anh đổ mồ hôi rồi, để em lau cho anh."
Đoàn Minh Kiệt đứng thẳng người, để cô lau mồ hôi cho mình.
Lau xong, Lục Dao cười với Đoàn Minh Kiệt, "Chồng em giỏi quá, giỏi hơn cả đàn ông thành phố!"
Lục Dao nói to, đúng lúc người vừa bàn tán nghe thấy, ai nấy đều ngậm miệng lại.
Lục Dao nhẹ nhàng thổi vào tai Đoàn Minh Kiệt, "Đoàn Minh Kiệt, anh là người đàn ông giỏi nhất trên đời này!"
Đoàn Minh Kiệt nhìn Lục Dao bằng đôi mắt sâu thẳm, nếu không phải đang ở ngoài trời, anh thật muốn đè cô xuống, chiếm lấy cô thật mạnh mẽ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro