Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 30
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Du Gia Hưng nhấc chân lên khỏi nước, lau sạch sẽ rồi xỏ giày vào:
“Bà nói những điều này để làm gì, bây giờ cả nhà chúng ta yên ổn sống qua ngày không phải chuyện tốt sao?”
“Xung nhi cũng không trở về nữa, cái nhà này còn giống một cái nhà sao?”
Trước đây cha của nàng đã từng hết lòng yêu thương Hồ Hạnh Nương, Hồ Hạnh Nương cũng ngoan ngoãn, luôn làm theo ý của cha, chỉ có những việc liên quan đến Khấu Xung , mới dám cãi nhau với cha.
“Con cái lớn rồi, ở võ quán cũng đã hiểu biết rất nhiều, tự nhiên sẽ có suy nghĩ riêng của nó. Bà không cần phải bận tâm đâu.”
Hồ Hạnh Nương lau khô nước mắt, bực bội liếc nhìn Du Gia Hưng. Nếu không phải do mình sinh ra, bà cũng không thèm để tâm tới, nếu không phải một mình nuôi thêm hai đứa con không phải con mình, lại còn không có mẹ, ai lại đi lấy một người đàn ông quê mùa chỉ biết đến cơm ăn áo mặc, làm sao bằng một nửa chồng cũ của bà có tham vọng và sự sáng suốt.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Hồ Hạnh Nương không thể coi thường Du Gia Hưng nữa, mọi chuyện đã xong, quay về con đường cũ. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bưng chậu nước rửa chân của ông đi ra ngoài và đổ nó đi.
Kể từ khi được ăn món giò heo sốt sa tế ngon lành, khao khát kiếm tiền của Du Uyển ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và nàng muốn bắt đầu kinh doanh không vì mục đích gì khác, dù chỉ là để có một cuộc sống tốt hơn. Hầu hết thùng ngân lượng đến tay đầu tiên đa phần đều được dùng để mua nguyên liệu, có được những thứ này, cộng với tinh dầu hoa hồng và Thương Lan Tiên Lộ tích góp được trong tay, Du Uyển đã nỗ lực không ngừng và làm thêm hai mươi hộp sáp thơm hoa hồng
Lần thứ nhất thì còn bỡ ngỡ, lần thứ hai đã quen đường, lần này nàng có thể tự mình đi lên thị trấn mà không cần sự giúp đỡ của tam thúc. Nhưng tam thúc lại rất lo lắng, sau lời nhắc nhở của Du Uyển và sự nghiên cứu của bản thân, tam thúc cũng đã tìm ra được con đường làm ăn mới, bây giờ ông ấy chạy vạy khắp nơi, không thể rảnh rỗi một ngày để cùng Du Uyển đi lên thị trấn.
“Bà nói những điều này để làm gì, bây giờ cả nhà chúng ta yên ổn sống qua ngày không phải chuyện tốt sao?”
“Xung nhi cũng không trở về nữa, cái nhà này còn giống một cái nhà sao?”
Trước đây cha của nàng đã từng hết lòng yêu thương Hồ Hạnh Nương, Hồ Hạnh Nương cũng ngoan ngoãn, luôn làm theo ý của cha, chỉ có những việc liên quan đến Khấu Xung , mới dám cãi nhau với cha.
“Con cái lớn rồi, ở võ quán cũng đã hiểu biết rất nhiều, tự nhiên sẽ có suy nghĩ riêng của nó. Bà không cần phải bận tâm đâu.”
Hồ Hạnh Nương lau khô nước mắt, bực bội liếc nhìn Du Gia Hưng. Nếu không phải do mình sinh ra, bà cũng không thèm để tâm tới, nếu không phải một mình nuôi thêm hai đứa con không phải con mình, lại còn không có mẹ, ai lại đi lấy một người đàn ông quê mùa chỉ biết đến cơm ăn áo mặc, làm sao bằng một nửa chồng cũ của bà có tham vọng và sự sáng suốt.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Hồ Hạnh Nương không thể coi thường Du Gia Hưng nữa, mọi chuyện đã xong, quay về con đường cũ. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bưng chậu nước rửa chân của ông đi ra ngoài và đổ nó đi.
Kể từ khi được ăn món giò heo sốt sa tế ngon lành, khao khát kiếm tiền của Du Uyển ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và nàng muốn bắt đầu kinh doanh không vì mục đích gì khác, dù chỉ là để có một cuộc sống tốt hơn. Hầu hết thùng ngân lượng đến tay đầu tiên đa phần đều được dùng để mua nguyên liệu, có được những thứ này, cộng với tinh dầu hoa hồng và Thương Lan Tiên Lộ tích góp được trong tay, Du Uyển đã nỗ lực không ngừng và làm thêm hai mươi hộp sáp thơm hoa hồng
Lần thứ nhất thì còn bỡ ngỡ, lần thứ hai đã quen đường, lần này nàng có thể tự mình đi lên thị trấn mà không cần sự giúp đỡ của tam thúc. Nhưng tam thúc lại rất lo lắng, sau lời nhắc nhở của Du Uyển và sự nghiên cứu của bản thân, tam thúc cũng đã tìm ra được con đường làm ăn mới, bây giờ ông ấy chạy vạy khắp nơi, không thể rảnh rỗi một ngày để cùng Du Uyển đi lên thị trấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro