Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 45
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Cổ họng Khấu Xung có chút ngứa ngáy, không biết vì sao gần đây tâm trạng hắn rất u uất, giống như có thứ gì đó bị giam cầm, gấp gáp muốn được phóng thích ra ngoài. Anh trai nói đùa rằng hắn lớn rồi nên thèm hơi phụ nữ, Khấu Xung khịt mũi coi thường.
Giờ phút này, hắn lại cảm thấy bản thân đã thực sự trưởng thành rồi, thực sự muốn đặt Du Uyển ở dưới thân mình, sau đó hung hăng “yêu thương” nàng. Suy nghĩ bẩn thỉu chợt xẹt qua, hắn vội vàng di chuyển tầm mắt, sợ nàng nhìn thấy ý nghĩ xấu xa đang rục rịch trong đáy mắt mình.
Thân hình như sườn núi hơi cong xuống, hắn cúi đầu xuống vừa tầm mắt của nàng: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến An Tây Vệ ở thành Vĩnh Lương nhập ngũ, nếu không có tình huống đặc biệt, mấy năm nữa cũng chưa về được."
Du Uyển muốn hắn nhanh chóng rời đi, điều này được thể hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Một cơn đau âm ỉ từ trong lòng lan ra, sắc mặt Khấu Xung hơi lạnh đi: "Chuyện trong nhà giao cho cô."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bắt nạt mẹ và em gái của anh đâu." Du Uyển bất mãn hứa hẹn.
Ý của hắn không phải như vậy, và Khấu Xung không biết tại sao hắn lại chỉ nói với một mình nàng, ngay cả mẹ hắn cũng giữ bí mật. Phản ứng mà hắn mong đợi được nhìn thấy từ nàng nhất định không phải là ánh mắt lạnh lùng xa cách như hiện tại, hắn không đành lòng nói: “Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Kiếp trước hắn mù một bên mắt, có thể từ tên lính quèn leo lên làm tướng lĩnh trăm vạn đại quân. Hiện tại hắn khỏe mạnh cao lớn, lại là một người tâm tình cứng cỏi. Du Uyển tin rằng hắn có thể đạt được bất cứ điều gì hắn muốn, điều này không phải vì nàng có lòng tin với hắn, mà là một sự thật khách quan.
"Không có."
Chính xác là khi nào Khấu Xung rời đi thì nàng cũng không hỏi, hơn nữa nàng cũng không để tâm, điều nàng lo lắng hiện tại là làm thế nào để cải thiện cuộc sống của mình. Sau khi kiếm được tiền, nàng dùng một nửa để mua sắm vật liệu, còn phần còn lại dùng để cải thiện cuộc sống của gia đình nên cũng không còn thừa để dành dụm.
Giờ phút này, hắn lại cảm thấy bản thân đã thực sự trưởng thành rồi, thực sự muốn đặt Du Uyển ở dưới thân mình, sau đó hung hăng “yêu thương” nàng. Suy nghĩ bẩn thỉu chợt xẹt qua, hắn vội vàng di chuyển tầm mắt, sợ nàng nhìn thấy ý nghĩ xấu xa đang rục rịch trong đáy mắt mình.
Thân hình như sườn núi hơi cong xuống, hắn cúi đầu xuống vừa tầm mắt của nàng: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến An Tây Vệ ở thành Vĩnh Lương nhập ngũ, nếu không có tình huống đặc biệt, mấy năm nữa cũng chưa về được."
Du Uyển muốn hắn nhanh chóng rời đi, điều này được thể hiện rõ trên khuôn mặt của nàng. Một cơn đau âm ỉ từ trong lòng lan ra, sắc mặt Khấu Xung hơi lạnh đi: "Chuyện trong nhà giao cho cô."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bắt nạt mẹ và em gái của anh đâu." Du Uyển bất mãn hứa hẹn.
Ý của hắn không phải như vậy, và Khấu Xung không biết tại sao hắn lại chỉ nói với một mình nàng, ngay cả mẹ hắn cũng giữ bí mật. Phản ứng mà hắn mong đợi được nhìn thấy từ nàng nhất định không phải là ánh mắt lạnh lùng xa cách như hiện tại, hắn không đành lòng nói: “Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Kiếp trước hắn mù một bên mắt, có thể từ tên lính quèn leo lên làm tướng lĩnh trăm vạn đại quân. Hiện tại hắn khỏe mạnh cao lớn, lại là một người tâm tình cứng cỏi. Du Uyển tin rằng hắn có thể đạt được bất cứ điều gì hắn muốn, điều này không phải vì nàng có lòng tin với hắn, mà là một sự thật khách quan.
"Không có."
Chính xác là khi nào Khấu Xung rời đi thì nàng cũng không hỏi, hơn nữa nàng cũng không để tâm, điều nàng lo lắng hiện tại là làm thế nào để cải thiện cuộc sống của mình. Sau khi kiếm được tiền, nàng dùng một nửa để mua sắm vật liệu, còn phần còn lại dùng để cải thiện cuộc sống của gia đình nên cũng không còn thừa để dành dụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro