Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 47
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Loại bột phấn hương hoa quế này rất thơm, thoa lên mặt sẽ đẹp tự nhiên giống như chính làn da vốn đẹp sẵn vậy, trông rất tươi tắn tự nhiên. Đặc biệt là cho dù có bị ra mồ hôi thì lớp phấn cũng không bị trôi đi lộ ra vệt nước.
Nàng giao đồ đạc cho tam thúc đi bán ở nơi khác, thôn Đại Sài vốn ở rìa phía bắc của huyện Hóa Long, đi xa hơn một chút nữa về phía bắc chính là nội thành Sa Châu. Thời này khi phải đi xa nhà đều phải mang theo lộ phí, dẫn đường, các loại chuẩn bị, ở các thôn trấn, thành trì tầng tầng lớp lớp đều các trạm gác kiểm tra, lại có lệnh giới nghiêm đi lại vào ban đêm, đối với người dân nghèo mà nói thì muốn đi xa một chuyến là cực kỳ khó khăn.
May mắn phía sau thôn Đại Sài có một con đường núi, từ đây đi bộ một ngày là có thể xuất cảnh, điều này có thể giảm bớt được rất nhiều rắc rối. Tam thúc bắt đầu kinh doanh đến nay đã được nửa năm, ông ấy dần dần nhận ra thực tế, bản thân ông ấy là người nhà quê, cách chợ lại xa, trong tay cũng không có của hiếm đắt giá gì để buôn bán kiếm lời, dù cố gắng đến đâu cũng chỉ là kiếm tiền tiêu vặt, muốn nuôi sống gia đình còn chưa đủ.
Người không có tiền bạc không có nghĩa là không thể giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không thể béo được, câu nói này chính là để nói về làm ăn buôn bán đấy. Cho nên sau khi biết được mâu thuẫn giữa Du Uyển, nhà họ Trương và Bách Hương Các, tam thúc nhíu mày một lúc: "nhà họ Trương kia có tiền có thế, ta sợ rằng nếu họ phát hiện được những thứ tốt kia là con làm ra thì họ sẽ không bỏ qua cho con. Dân không bao giờ đấu được với quan, chúng ta nên nghĩ một cách an toàn hơn mới được."
Chẳng qua là ý thế bắt nạt thường dân, hai chú cháu đều hiểu đạo lý này, nhưng lại không thể lấy trứng chọi đá. Ngoài việc giao công thức ra thì chỉ còn một cách duy nhất là rửa tay gác kiếm, không bao giờ làm ra loại đồ này nữa, có lẽ như vậy mới có thể có được một chỗ dung thân.
Nàng giao đồ đạc cho tam thúc đi bán ở nơi khác, thôn Đại Sài vốn ở rìa phía bắc của huyện Hóa Long, đi xa hơn một chút nữa về phía bắc chính là nội thành Sa Châu. Thời này khi phải đi xa nhà đều phải mang theo lộ phí, dẫn đường, các loại chuẩn bị, ở các thôn trấn, thành trì tầng tầng lớp lớp đều các trạm gác kiểm tra, lại có lệnh giới nghiêm đi lại vào ban đêm, đối với người dân nghèo mà nói thì muốn đi xa một chuyến là cực kỳ khó khăn.
May mắn phía sau thôn Đại Sài có một con đường núi, từ đây đi bộ một ngày là có thể xuất cảnh, điều này có thể giảm bớt được rất nhiều rắc rối. Tam thúc bắt đầu kinh doanh đến nay đã được nửa năm, ông ấy dần dần nhận ra thực tế, bản thân ông ấy là người nhà quê, cách chợ lại xa, trong tay cũng không có của hiếm đắt giá gì để buôn bán kiếm lời, dù cố gắng đến đâu cũng chỉ là kiếm tiền tiêu vặt, muốn nuôi sống gia đình còn chưa đủ.
Người không có tiền bạc không có nghĩa là không thể giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không thể béo được, câu nói này chính là để nói về làm ăn buôn bán đấy. Cho nên sau khi biết được mâu thuẫn giữa Du Uyển, nhà họ Trương và Bách Hương Các, tam thúc nhíu mày một lúc: "nhà họ Trương kia có tiền có thế, ta sợ rằng nếu họ phát hiện được những thứ tốt kia là con làm ra thì họ sẽ không bỏ qua cho con. Dân không bao giờ đấu được với quan, chúng ta nên nghĩ một cách an toàn hơn mới được."
Chẳng qua là ý thế bắt nạt thường dân, hai chú cháu đều hiểu đạo lý này, nhưng lại không thể lấy trứng chọi đá. Ngoài việc giao công thức ra thì chỉ còn một cách duy nhất là rửa tay gác kiếm, không bao giờ làm ra loại đồ này nữa, có lẽ như vậy mới có thể có được một chỗ dung thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro