Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Sự Bất Công Của...
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Du Gia Hưng lấy cơm, cắn hai miếng, nhìn vợ, con gái và con trai, rồi nói với Hồ Hạnh Nương, "Quần áo của Xung nhi đều ngắn rồi, nàng may cho con một bộ mới đi, con thường xuyên đến nhà sư phụ, nhiều huynh đệ nhìn vào không ổn."
Hồ Hạnh Nương cười dịu dàng nói: "Độ tuổi này, mỗi ngày một khác, quần áo sao thay kịp được chứ, tàm tạm là được rồi. Ngược lại là chàng, đã lâu rồi không may quần áo mới, sửa sang lại đi, đợi rảnh rỗi, may cho chàng bộ quần áo đẹp mới phải, đón năm mới nhiều thúc bá huynh đệ nhìn vào mới tươm tất.”
Hồ Hạnh Nương là như vậy, ngoài mặt thì hà khắc với con trai, quần áo rách nát tả tơi, thực chất ở nhà có gì ngon đều cho con trai, chỉ là biểu hiện bên ngoài làm rất tốt, mà cũng đối xử chân thành với cha mình. Mỗi khi Du Uyển gây rắc rối cho bà, đều dễ dàng hòa giải.
Sau khi ăn xong, Du Gia Hưng uống hết bầu đầy nước, lại cầm liềm đi xuống nương. Du Uyển bưng bát đĩa và đũa vào bếp, đi ra nhìn thấy Khẩu Xung đang mài dao trước cửa, sau đó cõng một cái sọt đi ra ngoài, nàng treo một cái lán nhỏ trên vai phía sau.
Đi ngang qua nhà Nhị bá, đi lên sườn núi, để ý nàng vẫn đi theo mình, Khẩu Xung quay đầu lại nhìn thoáng qua. Du Uyển ngửa đầu lên, ngoảnh mặt đi, bước ra khỏi con dốc, không cần quay đầu cũng biết rõ ánh mắt ngạc nhiên của Khẩu Xung. Cho rằng nàng vui vẻ đi theo hắn? Cho dù bọn họ hòa giải, nàng cũng không có ý định có một tình bạn sâu sắc với hắn, cho dù Khẩu Xung đưa cho nàng bát cơm trước ánh mắt trách móc của Hồ Hạnh Nương trên bàn ăn vừa rồi.
Nàng định đi tìm Tam thúc, dạo này Tam thúc làm ăn buôn bán, xách hai cái hộp đi dạo phố, bán mấy thứ lặt vặt. Kiếp trước nàng gả vào nhà họ Chu sự nghiệp lớn, tuy cưới vợ lẽ, nhưng khi phân gia cũng được một ít ruộng và một cửa hàng tạp hóa nhỏ, thu nhập cũng không khá lắm.
Sau đó, nàng chuyển hướng, định vị khách hàng là các cô dâu trẻ đại cô nương, bán chút phấn, son dưỡng, dần dần ổn định nguồn khách, mới kiếm được chút tiền. Sở dĩ đổi một cửa hàng tạp hóa sang một hàng khác mà chưa từng tieps cận đến trước đây là vì a nương bà bà trong tay chứa có vài phương thuốc, ban đầu Du Uyển rất hứng thú với những thứ đó, bản thân rảnh rỗi thì làm thử, thành phẩm cũng không tệ, vì vậy nàng đã cố gắng làm chúng khi rảnh.Trong hoàn cảnh đó, dưới sự nỗ lực nghiên cứu, nàng cũng gọi là tìm ra một ít phương pháp.
Hồ Hạnh Nương cười dịu dàng nói: "Độ tuổi này, mỗi ngày một khác, quần áo sao thay kịp được chứ, tàm tạm là được rồi. Ngược lại là chàng, đã lâu rồi không may quần áo mới, sửa sang lại đi, đợi rảnh rỗi, may cho chàng bộ quần áo đẹp mới phải, đón năm mới nhiều thúc bá huynh đệ nhìn vào mới tươm tất.”
Hồ Hạnh Nương là như vậy, ngoài mặt thì hà khắc với con trai, quần áo rách nát tả tơi, thực chất ở nhà có gì ngon đều cho con trai, chỉ là biểu hiện bên ngoài làm rất tốt, mà cũng đối xử chân thành với cha mình. Mỗi khi Du Uyển gây rắc rối cho bà, đều dễ dàng hòa giải.
Sau khi ăn xong, Du Gia Hưng uống hết bầu đầy nước, lại cầm liềm đi xuống nương. Du Uyển bưng bát đĩa và đũa vào bếp, đi ra nhìn thấy Khẩu Xung đang mài dao trước cửa, sau đó cõng một cái sọt đi ra ngoài, nàng treo một cái lán nhỏ trên vai phía sau.
Đi ngang qua nhà Nhị bá, đi lên sườn núi, để ý nàng vẫn đi theo mình, Khẩu Xung quay đầu lại nhìn thoáng qua. Du Uyển ngửa đầu lên, ngoảnh mặt đi, bước ra khỏi con dốc, không cần quay đầu cũng biết rõ ánh mắt ngạc nhiên của Khẩu Xung. Cho rằng nàng vui vẻ đi theo hắn? Cho dù bọn họ hòa giải, nàng cũng không có ý định có một tình bạn sâu sắc với hắn, cho dù Khẩu Xung đưa cho nàng bát cơm trước ánh mắt trách móc của Hồ Hạnh Nương trên bàn ăn vừa rồi.
Nàng định đi tìm Tam thúc, dạo này Tam thúc làm ăn buôn bán, xách hai cái hộp đi dạo phố, bán mấy thứ lặt vặt. Kiếp trước nàng gả vào nhà họ Chu sự nghiệp lớn, tuy cưới vợ lẽ, nhưng khi phân gia cũng được một ít ruộng và một cửa hàng tạp hóa nhỏ, thu nhập cũng không khá lắm.
Sau đó, nàng chuyển hướng, định vị khách hàng là các cô dâu trẻ đại cô nương, bán chút phấn, son dưỡng, dần dần ổn định nguồn khách, mới kiếm được chút tiền. Sở dĩ đổi một cửa hàng tạp hóa sang một hàng khác mà chưa từng tieps cận đến trước đây là vì a nương bà bà trong tay chứa có vài phương thuốc, ban đầu Du Uyển rất hứng thú với những thứ đó, bản thân rảnh rỗi thì làm thử, thành phẩm cũng không tệ, vì vậy nàng đã cố gắng làm chúng khi rảnh.Trong hoàn cảnh đó, dưới sự nỗ lực nghiên cứu, nàng cũng gọi là tìm ra một ít phương pháp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro