Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
Giải quyết tên hacker - Học Nhiên tức giận
Tranna
2024-07-20 22:59:32
Nói xong gương mặt Hạ Nhi nghiêm túc trở lại và cô cắm usb vào laptop và bắt đầu thao tác điêu luyện trên đó. Túc Quân đứng sau lưng Hạ Nhi và nhìn với ánh mắt trầm trồ, kinh ngạc. Các ngón tay bé nhỏ thoăn thoắt di chuyển cực nhanh trên bàn phím. Anh ngó đầu ra một tí thì đôi mắt mở to khi thấy những gì hiện lên trên màn hình.
Hạ Nhi đang tạo ra một tường lửa mạnh hơn và ngăn không cho đối phương lấy thông tin mật từ Lục thị.
‹ Tầm hơn mười phút sau. ›
[ Tiếng bàn phím: Lạch… cạch. ]
Hạ Nhi lau mồ hôi trên trán và mỉm cười.
- Cuối cùng cũng xong, tên hacker này có lẽ của Phó gia nhỉ?
- Việc điều tra địa chỉ IP có lẽ anh cả sẽ giải quyết được.
__________________________________
« Tình hình bên Lục thị, ở trong phòng bảo mật thông tin. »
Hạo Hiên đang cố gắng dựng lên tường lửa, trong lúc thao tác anh khá ngạc nhiên thấy điều này.
Anh kích động nói với trợ lý:
- Nhìn này Thiên Lẫm, tường lửa mạnh hơn được tạo ra và thông tin mật của chúng ta không còn bị lấy nữa.
Trợ lý vui mừng:
- Thật sao đại thiếu gia? cậu tạo được cái mạnh hơn rồi đánh bại bên kia ạ?
Hạo Hiên lắc đầu phủ nhận: Không!
- Không phải tôi tạo, cái này do người khác, tôi sẽ tra coi ai làm sau còn giờ cậu cùng tôi tra IP của tên hacker kia nhanh đi.
____________________________________
« Còn ở Phó gia. »
Có người lên tiếng:
- Phó thiếu gia, bên Lục thị có tay hacker đỉnh hơn tôi nên họ thiết lập tường lửa mạnh hơn và giờ tôi không thể phá được nữa ạ.
Phó Nhất Nam trầm ngâm:
- Hừm, cha mẹ hai người nghe rồi đó, không hổ danh là Lục thị bên cạnh họ đúng là có nhiều thiên tài thật.
- Bây giờ không phá được nữa, chúng ta chỉ lấy được một nửa thông tin mật thôi.
Phó Hoài trả lời:
- Một nửa thôi sao? Thôi kệ cũng được, nhiêu đó đủ uy hiếp Lục thị rồi.
- Tập đoàn Phó thị bây giờ có nhiều nguồn đầu tư rồi, đã tới lúc chúng ta hiên ngang đối đầu với Lục gia… hahaha.
Nụ cười của ông ta đầy xảo quyệt.
________________________________
« Cùng lúc đó tình hình bên tập đoàn bất động sản V&S của người con trai thứ năm. »
Trên tầng cao nhất của tập đoàn, giọng nói trầm ấm của Học Nhiên nói chuyện qua điện thoại cùng anh trai:
- Anh nói thật sao anh tư?
Đầu dây Thiên Phong trả lời: Ừ! Đó là thật đấy Học Nhiên. Anh báo để em biết thôi nên đừng làm ồn việc này.
- Chúng ta sẽ quăng miếng lưới lớn và tóm gọn con cá to đó.
Học Nhiên trả lời:
- Em biết rồi nhưng Hạ Nhi thì sao? Ba mẹ tăng cường vệ sĩ bảo vệ em ấy chưa?
Thiên Phong đáp lại:
- Lần này đích thân chúng ta sẽ bảo vệ và trông chừng Hạ Nhi và em ấy sẽ tạm ngưng đến trường một thời gian.
- Em biết tình hình rồi nên cảnh giác với Phó gia đi, đừng để họ bước vào tập đoàn của em nữa.
- Không khéo bọn cẩu đó lại giở thêm trò gì nữa!
Vừa nghe anh trai thứ tư nói xong Học Nhiên bỗng liếc ngang căn phòng ở trước mắt.
Anh lạnh lùng nói:
- Anh nhắc em mới nhớ, hiện tại có một con ruồi nhặng xuất hiện ở chỗ em nè.
- Em tắt nhé, xử lý nó cái đã!
Thiên Phong cũng lạnh lùng đáp trả: Ừ, đừng nương tay với nó nhé!
- Vâng anh yên tâm.
⟨ Cụp… tút… tút. ~ tiếng tắt điện thoại. ⟩
Sau khi tắt máy, Học Nhiên quay về sắc thái ngày thường, anh mở cửa căn phòng trước mặt ra và có một người con gái mặc chiếc đầm cúp ngực bó sát cơ thể và cực rũ ngồi ở đó. Học Nhiên ngồi đối diện, tay cầm tách trà đặt câu hỏi:
- Phó tiểu thư, rốt cuộc là cô đến để thu mua mảnh đất nào vậy? Nói nhanh đi.
Phó Dao Yến mỉm cười, cô ta đứng dậy và tiến tới chỗ Học Nhiên và vuốt nhẹ cổ áo anh. Cô ta dùng chất giọng ngọt ngào của mình trả lời:
- Học Nhiên sao anh gọi em một cách xa lạ như vậy? Lúc nhỏ Ba đã nói là gả em cho anh rồi, nên gọi em là Dao Yến đi.
- Thực ra hôm nay em đến là đặc biệt tìm anh đó, em biết là anh cũng để ý em mà đúng không?
Dao Yến buông lời mật ngọt, chạm vào vai, cổ và áo Học Nhiên. Bây giờ Học Nhiên nhớ những gì Thiên Phong nói với việc bệnh sạch sẽ phát tán, anh không do dự mà hất mạnh cô ta ra.
Do mang giày cao gót đứng không vững nên cô ta ngã sõng soài xuống, Dao Yến ngẩn mặt lên nhìn thì thấy cảnh tượng sát khí vây quanh Học Nhiên và nhiệt độ căn phòng giảm xuống mức thấp nhất. Đôi vai trần của ả bắt đầu run rẩy.
Học Nhiên nghiến răng, trừng mắt hét vào mặt cô ta:
- Phó Dao Yến! Nếu hôm nay cô đến để nói mấy lời vớ vẩn đó thì cút đi!
- Cô là cái gì mà ông đây phải để ý chứ?
- Giờ cô có ăn mặc thế nào hay đẹp ra sao thì ông đây đéo quan tâm!
Nói hết Học Nhiên quay sang tìm trợ lý:
- Hữu Yên! Hữu Yên cậu đâu rồi hả?
Trợ lý thân cận của Học Nhiên hấp tấp chạy vào.
- Vâng Nhiên tổng gọi tôi!
Học Nhiên chỉ tay về phía Dao Yến rồi ra lệnh:
- Cậu lập tức kéo cô ta ra khỏi đây và cấm tuyệt đối không cho bước vào tập đoàn một lần nào nữa.
Học Nhiên thật sự rất tức giận, Hữu Yên nhanh chóng làm theo kéo cô ta ra ngoài, dù vùng vẫy và la hét dữ dội nhưng không thể làm gì được.
Hoàn thành nhiệm vụ, Hữu Yên quay lại căn phòng đó và cảnh tượng trước mắt khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Cảnh căn phòng lộn xộn, tách trà bị làm vỡ đồ đạc lặt vặt thì văng tứ tung và áo vest cùng cà vạt của Học Nhiên thì nằm trên nắp thùng rác.
Hữu Yên lập tức nhận ra ngay, cậu xanh mặt: Đây là, không xong rồi bệnh sạch làm Nhiên tổng phát điên lên rồi.
- Đáng ghét! Phó Dao Yến đã chạm vào cậu ấy sao?
- Nhiên tổng, cậu ổn không? Cần tôi làm gì không?
Học Nhiên xoắn tay áo, vò tóc rồi đáp: Tổng vệ sinh căn phòng này còn cái áo đó với cà vạt vứt đi!
Hạ Nhi đang tạo ra một tường lửa mạnh hơn và ngăn không cho đối phương lấy thông tin mật từ Lục thị.
‹ Tầm hơn mười phút sau. ›
[ Tiếng bàn phím: Lạch… cạch. ]
Hạ Nhi lau mồ hôi trên trán và mỉm cười.
- Cuối cùng cũng xong, tên hacker này có lẽ của Phó gia nhỉ?
- Việc điều tra địa chỉ IP có lẽ anh cả sẽ giải quyết được.
__________________________________
« Tình hình bên Lục thị, ở trong phòng bảo mật thông tin. »
Hạo Hiên đang cố gắng dựng lên tường lửa, trong lúc thao tác anh khá ngạc nhiên thấy điều này.
Anh kích động nói với trợ lý:
- Nhìn này Thiên Lẫm, tường lửa mạnh hơn được tạo ra và thông tin mật của chúng ta không còn bị lấy nữa.
Trợ lý vui mừng:
- Thật sao đại thiếu gia? cậu tạo được cái mạnh hơn rồi đánh bại bên kia ạ?
Hạo Hiên lắc đầu phủ nhận: Không!
- Không phải tôi tạo, cái này do người khác, tôi sẽ tra coi ai làm sau còn giờ cậu cùng tôi tra IP của tên hacker kia nhanh đi.
____________________________________
« Còn ở Phó gia. »
Có người lên tiếng:
- Phó thiếu gia, bên Lục thị có tay hacker đỉnh hơn tôi nên họ thiết lập tường lửa mạnh hơn và giờ tôi không thể phá được nữa ạ.
Phó Nhất Nam trầm ngâm:
- Hừm, cha mẹ hai người nghe rồi đó, không hổ danh là Lục thị bên cạnh họ đúng là có nhiều thiên tài thật.
- Bây giờ không phá được nữa, chúng ta chỉ lấy được một nửa thông tin mật thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Hoài trả lời:
- Một nửa thôi sao? Thôi kệ cũng được, nhiêu đó đủ uy hiếp Lục thị rồi.
- Tập đoàn Phó thị bây giờ có nhiều nguồn đầu tư rồi, đã tới lúc chúng ta hiên ngang đối đầu với Lục gia… hahaha.
Nụ cười của ông ta đầy xảo quyệt.
________________________________
« Cùng lúc đó tình hình bên tập đoàn bất động sản V&S của người con trai thứ năm. »
Trên tầng cao nhất của tập đoàn, giọng nói trầm ấm của Học Nhiên nói chuyện qua điện thoại cùng anh trai:
- Anh nói thật sao anh tư?
Đầu dây Thiên Phong trả lời: Ừ! Đó là thật đấy Học Nhiên. Anh báo để em biết thôi nên đừng làm ồn việc này.
- Chúng ta sẽ quăng miếng lưới lớn và tóm gọn con cá to đó.
Học Nhiên trả lời:
- Em biết rồi nhưng Hạ Nhi thì sao? Ba mẹ tăng cường vệ sĩ bảo vệ em ấy chưa?
Thiên Phong đáp lại:
- Lần này đích thân chúng ta sẽ bảo vệ và trông chừng Hạ Nhi và em ấy sẽ tạm ngưng đến trường một thời gian.
- Em biết tình hình rồi nên cảnh giác với Phó gia đi, đừng để họ bước vào tập đoàn của em nữa.
- Không khéo bọn cẩu đó lại giở thêm trò gì nữa!
Vừa nghe anh trai thứ tư nói xong Học Nhiên bỗng liếc ngang căn phòng ở trước mắt.
Anh lạnh lùng nói:
- Anh nhắc em mới nhớ, hiện tại có một con ruồi nhặng xuất hiện ở chỗ em nè.
- Em tắt nhé, xử lý nó cái đã!
Thiên Phong cũng lạnh lùng đáp trả: Ừ, đừng nương tay với nó nhé!
- Vâng anh yên tâm.
⟨ Cụp… tút… tút. ~ tiếng tắt điện thoại. ⟩
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tắt máy, Học Nhiên quay về sắc thái ngày thường, anh mở cửa căn phòng trước mặt ra và có một người con gái mặc chiếc đầm cúp ngực bó sát cơ thể và cực rũ ngồi ở đó. Học Nhiên ngồi đối diện, tay cầm tách trà đặt câu hỏi:
- Phó tiểu thư, rốt cuộc là cô đến để thu mua mảnh đất nào vậy? Nói nhanh đi.
Phó Dao Yến mỉm cười, cô ta đứng dậy và tiến tới chỗ Học Nhiên và vuốt nhẹ cổ áo anh. Cô ta dùng chất giọng ngọt ngào của mình trả lời:
- Học Nhiên sao anh gọi em một cách xa lạ như vậy? Lúc nhỏ Ba đã nói là gả em cho anh rồi, nên gọi em là Dao Yến đi.
- Thực ra hôm nay em đến là đặc biệt tìm anh đó, em biết là anh cũng để ý em mà đúng không?
Dao Yến buông lời mật ngọt, chạm vào vai, cổ và áo Học Nhiên. Bây giờ Học Nhiên nhớ những gì Thiên Phong nói với việc bệnh sạch sẽ phát tán, anh không do dự mà hất mạnh cô ta ra.
Do mang giày cao gót đứng không vững nên cô ta ngã sõng soài xuống, Dao Yến ngẩn mặt lên nhìn thì thấy cảnh tượng sát khí vây quanh Học Nhiên và nhiệt độ căn phòng giảm xuống mức thấp nhất. Đôi vai trần của ả bắt đầu run rẩy.
Học Nhiên nghiến răng, trừng mắt hét vào mặt cô ta:
- Phó Dao Yến! Nếu hôm nay cô đến để nói mấy lời vớ vẩn đó thì cút đi!
- Cô là cái gì mà ông đây phải để ý chứ?
- Giờ cô có ăn mặc thế nào hay đẹp ra sao thì ông đây đéo quan tâm!
Nói hết Học Nhiên quay sang tìm trợ lý:
- Hữu Yên! Hữu Yên cậu đâu rồi hả?
Trợ lý thân cận của Học Nhiên hấp tấp chạy vào.
- Vâng Nhiên tổng gọi tôi!
Học Nhiên chỉ tay về phía Dao Yến rồi ra lệnh:
- Cậu lập tức kéo cô ta ra khỏi đây và cấm tuyệt đối không cho bước vào tập đoàn một lần nào nữa.
Học Nhiên thật sự rất tức giận, Hữu Yên nhanh chóng làm theo kéo cô ta ra ngoài, dù vùng vẫy và la hét dữ dội nhưng không thể làm gì được.
Hoàn thành nhiệm vụ, Hữu Yên quay lại căn phòng đó và cảnh tượng trước mắt khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Cảnh căn phòng lộn xộn, tách trà bị làm vỡ đồ đạc lặt vặt thì văng tứ tung và áo vest cùng cà vạt của Học Nhiên thì nằm trên nắp thùng rác.
Hữu Yên lập tức nhận ra ngay, cậu xanh mặt: Đây là, không xong rồi bệnh sạch làm Nhiên tổng phát điên lên rồi.
- Đáng ghét! Phó Dao Yến đã chạm vào cậu ấy sao?
- Nhiên tổng, cậu ổn không? Cần tôi làm gì không?
Học Nhiên xoắn tay áo, vò tóc rồi đáp: Tổng vệ sinh căn phòng này còn cái áo đó với cà vạt vứt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro