Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
Ngỏ lời kết hôn
Tranna
2024-07-20 22:59:32
Thấy bóng lưng Hạ Nhi rời đi, Di Huệ mỉm cười đắc ý, bắt đầu nũng nịu với Sơ Vỹ.
- Sơ Vỹ, con nhóc đó tầm thường như vậy làm sao anh để mắt tới được đúng không?
Phó Sơ Vỹ trầm mặc một hồi thì giật mạnh tay mình ra khỏi tay Di Huệ.
- Cậu ấy nói đúng!
- Thẩm Di Huệ, là tôi tự kéo cậu ấy tới đây và tôi cũng chủ động đi theo cậu ấy, nên cậu đừng có mà làm phiền cậu ấy nữa.
- Bằng không đừng trách tôi!
Sơ Vỹ nhìn Di Huệ với ánh mắt sắt đá của mình, Di Huệ nhìn thấy liền chút hoảng sợ, vội vàng nắm tay Sơ Vỹ.
- Anh... anh Sơ Vỹ sao đột nhiên anh nói chuyện với em đáng sợ như vậy?
Sơ Vỹ bèn rút tay về, giương mắt nhìn cô.
- Thẩm Di Huệ, từ đây về sau đừng đến tìm tôi nữa.
- Hả tại sao?
- Vì tôi không thích cậu nữa! [ Phó Sơ Vỹ ]
Sơ Vỹ bỏ đi dù cho Di Huệ có khóc lóc cỡ nào cậu cũng nhất quyết không ngoáy đầu lại nhìn.
- Chậc cậu ta đúng là ồn ào!
- Không hiểu tại sao trước đây mình lại để ý cậu ta nữa, hay do cậu ta là hoa khôi của trường nhỉ?
- Kệ đi không quan trọng, bây giờ mình có thứ thú vị hơn cậu ta nhiều.
« Điện thoại Sơ Vỹ bỗng nhận được cuộc gọi. »
'ting... ting.'
Sơ Vỹ dừng bước nghe điện thoại của mình.
- Alo Sơ Vỹ, nhiệm vụ ăn cắp thông tin mật của Lục thị hôm qua thế nào rồi?
- Thất bại rồi anh cả!
- Có người vào phòng nên em đành phải trốn thôi.
Đầu dây bên kia, Phó Nhất Nam bật cười thành tiếng.
- Haha!
- Kẻ chuyên nghiệp như em mà cũng thất bại à?
- Đúng lúc kế hoạch của anh cũng vừa thất bại bởi cô nhóc tiểu thư Lục thị đây này.
Nghe tới đó, trong đầu Sơ Vỹ liền biết người đó là ai, anh nhìn về phía Hạ Nhi đang chơi cùng Kỳ Đông và Vũ Kiệt. Miệng cậu lầm bầm:
- Thất bại sao? Rốt cuộc là cậu biết được bao nhiêu vậy Lục Hạ Nhi?
- Hả Sơ Vỹ em nói gì thế? [ Phó Nhất Nam ]
- À không gì, anh cả nói với cha việc nhiệm vụ của ăn cắp thông tin thất bại giùm em.
Phó Nhất Nam đáp:
- Ừ mà nè, anh biết cô nhóc đó làm hỏng nhiều kế hoạch của Phó gia rồi, em lo liệu làm sao mà khuất phục được con nhóc đó nghe lời em đi.
- Anh biết bây giờ em vẫn chưa khuất phục được nó đúng không?
Sơ Vỹ lạnh lùng đáp: Vâng!
- Mà em nghĩ chắc cô nhóc này đang lôi kéo sự chú ý của em đấy anh! Đúng là thú vị!
Cụp... Tút... Tút. [ tắt máy ]
___________________________________________
« Như vậy mấy ngày bình yên trôi qua... Đến một ngày. »
Giọng của hầu nữ bên ngoài cửa cất lên.
- Tiểu thư, có khách tìm cô ạ!
Hạ Nhi đang học bài trong phòng, cô trả lời hầu nữ từ bên trong: Là ai vậy?
- Là tứ thiếu gia Phó gia ạ!
Nghe thấy Sơ Vỹ tìm mình, Hạ Nhi liền thấy bất an.
- Nói cậu ấy em không có ở biệt thự.
Hầu nữ khá bối rối đáp:
- Dạ nhưng mà... cậu ấy nói nếu không gặp thì sẽ không về!
Hạ Nhi không còn cách nào đành phải xuống gặp. Cô bước xuống gần tới phòng khách thấy Sơ Vỹ đang uống nước, dáng ngồi thanh lịch, gương mặt tuấn tú quả thật đúng là “ hoàng tử bước ra từ cổ tích” mà.
- Tứ thiếu gia tìm tôi có gì sao?
Thấy Hạ Nhi, Sơ Vỹ lập tức tiến tới, tay cậu cầm bó hoa hồng khá to. Kèm theo là cặp bông tai màu xanh nước biển làm từ đá Sapphire, nó tựa như màu mắt của Hạ Nhi.
- Hoa này cùng đôi hoa tai là tặng cậu! Xin lỗi vì lần trước hành động thô lỗ với cậu!
Nhìn bó hoa, đôi hoa tai lấp lánh bắt mắt xấp xỉ trước mặt. Hạ Nhi biết Sơ Vỹ có ý gì đó chứ không hẳn đơn giản là đến để xin lỗi.
- Được rồi, cậu không cần xin lỗi tôi đâu!
Sơ Vỹ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhi và ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Lục Hạ Nhi, tôi đã không còn dính líu gì với Di Huệ nữa rồi và tôi thích cậu, sau này mình kết hôn được không?
Hạ Nhi dường chẳng bất ngờ gì với câu nói của Sơ Vỹ, đầu cô bây giờ hiện lên một loạt ký ức tiền kiếp của mình: Thích tôi, muốn kết hôn sao?
Cậu ta nói y hệt kiếp trước, nếu bây giờ cô mà ở kiếp trước thì chắc chắn là sẽ sướng phát điên vì câu nói này.
Nhưng giờ cô không còn ngu ngốc mà tin hắn nữa. Hạ Nhi cắn môi, tay nắm chặt không ngừng run rẩy, cô ráng lấy lại bình tĩnh.
- Tại sao cậu muốn kết hôn với tôi?
Cậu ta đáp cực nhanh:
- À vì cậu dễ thương! Tôi muốn được bảo vệ cậu sau này!
Ngỏ lời xong, Sơ Vỹ thoả mãn nhìn Hạ Nhi bằng ánh mắt lạ lẫm, kèm theo dòng suy nghĩ: “ Hừ! Chắc chắn cậu ấy sẽ đổ gục trước sự anh tuấn và món quà của mình thôi! Mình biết mà, cậu ta phớt lờ mình chẳng qua là muốn lôi kéo sự chú ý của người đẹp trai như mình thôi nhỉ!
Thấy Sơ Vỹ nói mà không chớp mắt, Hạ Nhi càng cảm thấy khó chịu hơn.
- Phó Sơ Vỹ, tôi sẽ giả vờ như chưa nghe thấy mấy lời vừa rồi, nếu cậu còn nói như vậy thì sau này đừng đến đây nữa. Còn bó hoa với đôi bông tai đó cậu đem về đi! Tôi không muốn nhận nó!
Sơ Vỹ bất động 5 giây vì Hạ Nhi phản ứng không như suy nghĩ của hắn. Cậu ngạc nhiên hỏi:
- Lục tiểu thư, cậu nói vậy là sao?
- Tôi đã thể hiện rõ thành ý của mình, xuống nước xin lỗi cậu và chấm dứt với Di Huệ.
- Mà cậu còn làm giá như vậy! Không lẽ ý cậu không muốn kết hôn với tôi vào tương lai sao?
Hạ Nhi liếc nhìn và trả lời ngắn gọn: Ừ!
Sơ Vỹ để bó hoa xuống và chụp lấy hai vai của cô.
- Sơ Vỹ, con nhóc đó tầm thường như vậy làm sao anh để mắt tới được đúng không?
Phó Sơ Vỹ trầm mặc một hồi thì giật mạnh tay mình ra khỏi tay Di Huệ.
- Cậu ấy nói đúng!
- Thẩm Di Huệ, là tôi tự kéo cậu ấy tới đây và tôi cũng chủ động đi theo cậu ấy, nên cậu đừng có mà làm phiền cậu ấy nữa.
- Bằng không đừng trách tôi!
Sơ Vỹ nhìn Di Huệ với ánh mắt sắt đá của mình, Di Huệ nhìn thấy liền chút hoảng sợ, vội vàng nắm tay Sơ Vỹ.
- Anh... anh Sơ Vỹ sao đột nhiên anh nói chuyện với em đáng sợ như vậy?
Sơ Vỹ bèn rút tay về, giương mắt nhìn cô.
- Thẩm Di Huệ, từ đây về sau đừng đến tìm tôi nữa.
- Hả tại sao?
- Vì tôi không thích cậu nữa! [ Phó Sơ Vỹ ]
Sơ Vỹ bỏ đi dù cho Di Huệ có khóc lóc cỡ nào cậu cũng nhất quyết không ngoáy đầu lại nhìn.
- Chậc cậu ta đúng là ồn ào!
- Không hiểu tại sao trước đây mình lại để ý cậu ta nữa, hay do cậu ta là hoa khôi của trường nhỉ?
- Kệ đi không quan trọng, bây giờ mình có thứ thú vị hơn cậu ta nhiều.
« Điện thoại Sơ Vỹ bỗng nhận được cuộc gọi. »
'ting... ting.'
Sơ Vỹ dừng bước nghe điện thoại của mình.
- Alo Sơ Vỹ, nhiệm vụ ăn cắp thông tin mật của Lục thị hôm qua thế nào rồi?
- Thất bại rồi anh cả!
- Có người vào phòng nên em đành phải trốn thôi.
Đầu dây bên kia, Phó Nhất Nam bật cười thành tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Haha!
- Kẻ chuyên nghiệp như em mà cũng thất bại à?
- Đúng lúc kế hoạch của anh cũng vừa thất bại bởi cô nhóc tiểu thư Lục thị đây này.
Nghe tới đó, trong đầu Sơ Vỹ liền biết người đó là ai, anh nhìn về phía Hạ Nhi đang chơi cùng Kỳ Đông và Vũ Kiệt. Miệng cậu lầm bầm:
- Thất bại sao? Rốt cuộc là cậu biết được bao nhiêu vậy Lục Hạ Nhi?
- Hả Sơ Vỹ em nói gì thế? [ Phó Nhất Nam ]
- À không gì, anh cả nói với cha việc nhiệm vụ của ăn cắp thông tin thất bại giùm em.
Phó Nhất Nam đáp:
- Ừ mà nè, anh biết cô nhóc đó làm hỏng nhiều kế hoạch của Phó gia rồi, em lo liệu làm sao mà khuất phục được con nhóc đó nghe lời em đi.
- Anh biết bây giờ em vẫn chưa khuất phục được nó đúng không?
Sơ Vỹ lạnh lùng đáp: Vâng!
- Mà em nghĩ chắc cô nhóc này đang lôi kéo sự chú ý của em đấy anh! Đúng là thú vị!
Cụp... Tút... Tút. [ tắt máy ]
___________________________________________
« Như vậy mấy ngày bình yên trôi qua... Đến một ngày. »
Giọng của hầu nữ bên ngoài cửa cất lên.
- Tiểu thư, có khách tìm cô ạ!
Hạ Nhi đang học bài trong phòng, cô trả lời hầu nữ từ bên trong: Là ai vậy?
- Là tứ thiếu gia Phó gia ạ!
Nghe thấy Sơ Vỹ tìm mình, Hạ Nhi liền thấy bất an.
- Nói cậu ấy em không có ở biệt thự.
Hầu nữ khá bối rối đáp:
- Dạ nhưng mà... cậu ấy nói nếu không gặp thì sẽ không về!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nhi không còn cách nào đành phải xuống gặp. Cô bước xuống gần tới phòng khách thấy Sơ Vỹ đang uống nước, dáng ngồi thanh lịch, gương mặt tuấn tú quả thật đúng là “ hoàng tử bước ra từ cổ tích” mà.
- Tứ thiếu gia tìm tôi có gì sao?
Thấy Hạ Nhi, Sơ Vỹ lập tức tiến tới, tay cậu cầm bó hoa hồng khá to. Kèm theo là cặp bông tai màu xanh nước biển làm từ đá Sapphire, nó tựa như màu mắt của Hạ Nhi.
- Hoa này cùng đôi hoa tai là tặng cậu! Xin lỗi vì lần trước hành động thô lỗ với cậu!
Nhìn bó hoa, đôi hoa tai lấp lánh bắt mắt xấp xỉ trước mặt. Hạ Nhi biết Sơ Vỹ có ý gì đó chứ không hẳn đơn giản là đến để xin lỗi.
- Được rồi, cậu không cần xin lỗi tôi đâu!
Sơ Vỹ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhi và ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Lục Hạ Nhi, tôi đã không còn dính líu gì với Di Huệ nữa rồi và tôi thích cậu, sau này mình kết hôn được không?
Hạ Nhi dường chẳng bất ngờ gì với câu nói của Sơ Vỹ, đầu cô bây giờ hiện lên một loạt ký ức tiền kiếp của mình: Thích tôi, muốn kết hôn sao?
Cậu ta nói y hệt kiếp trước, nếu bây giờ cô mà ở kiếp trước thì chắc chắn là sẽ sướng phát điên vì câu nói này.
Nhưng giờ cô không còn ngu ngốc mà tin hắn nữa. Hạ Nhi cắn môi, tay nắm chặt không ngừng run rẩy, cô ráng lấy lại bình tĩnh.
- Tại sao cậu muốn kết hôn với tôi?
Cậu ta đáp cực nhanh:
- À vì cậu dễ thương! Tôi muốn được bảo vệ cậu sau này!
Ngỏ lời xong, Sơ Vỹ thoả mãn nhìn Hạ Nhi bằng ánh mắt lạ lẫm, kèm theo dòng suy nghĩ: “ Hừ! Chắc chắn cậu ấy sẽ đổ gục trước sự anh tuấn và món quà của mình thôi! Mình biết mà, cậu ta phớt lờ mình chẳng qua là muốn lôi kéo sự chú ý của người đẹp trai như mình thôi nhỉ!
Thấy Sơ Vỹ nói mà không chớp mắt, Hạ Nhi càng cảm thấy khó chịu hơn.
- Phó Sơ Vỹ, tôi sẽ giả vờ như chưa nghe thấy mấy lời vừa rồi, nếu cậu còn nói như vậy thì sau này đừng đến đây nữa. Còn bó hoa với đôi bông tai đó cậu đem về đi! Tôi không muốn nhận nó!
Sơ Vỹ bất động 5 giây vì Hạ Nhi phản ứng không như suy nghĩ của hắn. Cậu ngạc nhiên hỏi:
- Lục tiểu thư, cậu nói vậy là sao?
- Tôi đã thể hiện rõ thành ý của mình, xuống nước xin lỗi cậu và chấm dứt với Di Huệ.
- Mà cậu còn làm giá như vậy! Không lẽ ý cậu không muốn kết hôn với tôi vào tương lai sao?
Hạ Nhi liếc nhìn và trả lời ngắn gọn: Ừ!
Sơ Vỹ để bó hoa xuống và chụp lấy hai vai của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro