Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông
A
2025-01-06 14:19:48
Có lần, cô suýt mất mạng.
May mắn thay, ông trời có mắt, nửa năm sau tận thế, cả ba người họ đều chết trong một lần bị thây ma tấn công.
Bây giờ được cơ hội quay lại, cô sẽ không bao giờ để họ sai khiến mình thêm lần nào nữa!
"Với thân hình mập mạp như heo của bố, bố nghĩ có thể đánh chết ai chứ?"
Lục Mộc Lan không chút khách sáo nói: "Bố chỉ biết làm oai trong nhà thôi, ra ngoài thì chẳng khác nào một tên vô dụng!"
"Con… con…" Lục Kiện Bằng tức đến mức không thốt nên lời.
Triệu Thu Vân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ ngực ông ta giúp ông ta bình tĩnh lại, sau đó quay sang Lục Mộc Lan nói: “Mộc Lan, sao con có thể nói chuyện với bố mình như vậy chứ? Con xem, bố con bị con làm tức giận đến mức này rồi. Nhanh lên, mau xin lỗi ông ấy đi!”
“Bà là cái thứ gì chứ? Ở đây bày trò làm mẹ hiền vợ đảm cho ai xem?”
Lục Mộc Lan cười nhạo: “Một kẻ cướp chồng, phá hoại gia đình người khác, bà có tư cách gì mà lên mặt chỉ trỏ tôi?”
Sắc mặt Triệu Thu Vân lập tức tái nhợt, bà ta khẽ cắn môi, biểu cảm đầy tủi thân.
Lục Kiện Bằng bị cô làm cho tỉnh cả rượu, ông ta chỉ thẳng vào mặt cô mắng lớn: “Con ăn nói kiểu gì với mẹ như vậy hả?”
“Mẹ tôi ở bên Mỹ cơ.”
“Con…”
Lục Kiện Bằng tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ đứa con gái này hôm nay lại nổi loạn, dám đối đầu với ông.
“Cút ra khỏi nhà ngay! Cút đi và đừng bao giờ quay lại!”
Nghe vậy, Lục Mộc Lan bật cười đầy giận dữ: “Lục Kiện Bằng, bố uống rượu đến hỏng cả đầu óc rồi à? Ngôi nhà này là của con, trên sổ đỏ ghi rõ tên con là Lục Mộc Lan. Bố lấy tư cách gì mà bảo con cút?”
Ngôi nhà bọn họ đang ở hiện tại là tài sản trước hôn nhân của mẹ cô, mua từ trước khi kết hôn với Lục Kiện Bằng.
Sau khi mẹ cô ly hôn với Lục Kiện Bằng sáu năm trước, bà đã chuyển quyền sở hữu ngôi nhà sang tên cô, còn bản thân thì đưa em gái cô sang Mỹ sống.
Không lâu sau khi ly hôn, Lục Kiện Bằng nhanh chóng kết hôn với Triệu Thu Vân rồi đưa bà ta cùng con trai là Lục Thành Tài ngang nhiên dọn đến ở.
Khi đó, Lục Mộc Lan mới 14 tuổi, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Nhưng bây giờ đã khác, cô sẽ không để bọn họ tiếp tục chiếm dụng ngôi nhà của mình nữa.
“Mấy người ở miễn phí trong nhà tôi sáu năm rồi, bây giờ còn muốn đuổi tôi đi? Người phải cút chính là các người đó!”
Lục Mộc Lan cười lạnh: “Cho mấy người một tiếng để thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức rời khỏi nhà tôi. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đến, tố cáo mấy người xâm nhập bất hợp pháp.”
Lục Kiện Bằng và Triệu Thu Vân sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi nhìn cô.
Lục Mộc Lan hôm nay như thể uống nhầm thuốc, không chỉ nổi giận như một quả bom di động mà còn dám đuổi bọn họ ra khỏi nhà?
Thật đúng là loạn rồi!
“Lục Mộc Lan, con dám đuổi cả bố ruột của mình ra khỏi nhà sao?” Lục Kiện Bằng hét lớn, xông tới định đánh cô.
Lục Mộc Lan nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay phải của ông ta, linh hoạt lách qua phía sau lưng, bẻ quặt tay ông ta ra sau rồi đá mạnh vào lưng.
Lục Kiện Bằng bị đá cho ngã sấp xuống đất, mũi đập mạnh xuống sàn, máu chảy ròng ròng.
“Nếu không muốn bị đánh tiếp thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Lục Kiện Bằng ôm lấy mũi đang chảy máu, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
Đột nhiên, ông lao nhanh ra cửa, mở toang cửa rồi lớn tiếng la hét: “Trời ơi, thiên lý đảo lộn rồi! Con gái bất hiếu đánh bố ruột, còn muốn đuổi bố ruột ra khỏi nhà nữa!”
Giọng ông ta to đến mức những nhà trong cùng tầng đều nghe thấy.
May mắn thay, ông trời có mắt, nửa năm sau tận thế, cả ba người họ đều chết trong một lần bị thây ma tấn công.
Bây giờ được cơ hội quay lại, cô sẽ không bao giờ để họ sai khiến mình thêm lần nào nữa!
"Với thân hình mập mạp như heo của bố, bố nghĩ có thể đánh chết ai chứ?"
Lục Mộc Lan không chút khách sáo nói: "Bố chỉ biết làm oai trong nhà thôi, ra ngoài thì chẳng khác nào một tên vô dụng!"
"Con… con…" Lục Kiện Bằng tức đến mức không thốt nên lời.
Triệu Thu Vân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ ngực ông ta giúp ông ta bình tĩnh lại, sau đó quay sang Lục Mộc Lan nói: “Mộc Lan, sao con có thể nói chuyện với bố mình như vậy chứ? Con xem, bố con bị con làm tức giận đến mức này rồi. Nhanh lên, mau xin lỗi ông ấy đi!”
“Bà là cái thứ gì chứ? Ở đây bày trò làm mẹ hiền vợ đảm cho ai xem?”
Lục Mộc Lan cười nhạo: “Một kẻ cướp chồng, phá hoại gia đình người khác, bà có tư cách gì mà lên mặt chỉ trỏ tôi?”
Sắc mặt Triệu Thu Vân lập tức tái nhợt, bà ta khẽ cắn môi, biểu cảm đầy tủi thân.
Lục Kiện Bằng bị cô làm cho tỉnh cả rượu, ông ta chỉ thẳng vào mặt cô mắng lớn: “Con ăn nói kiểu gì với mẹ như vậy hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ tôi ở bên Mỹ cơ.”
“Con…”
Lục Kiện Bằng tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ đứa con gái này hôm nay lại nổi loạn, dám đối đầu với ông.
“Cút ra khỏi nhà ngay! Cút đi và đừng bao giờ quay lại!”
Nghe vậy, Lục Mộc Lan bật cười đầy giận dữ: “Lục Kiện Bằng, bố uống rượu đến hỏng cả đầu óc rồi à? Ngôi nhà này là của con, trên sổ đỏ ghi rõ tên con là Lục Mộc Lan. Bố lấy tư cách gì mà bảo con cút?”
Ngôi nhà bọn họ đang ở hiện tại là tài sản trước hôn nhân của mẹ cô, mua từ trước khi kết hôn với Lục Kiện Bằng.
Sau khi mẹ cô ly hôn với Lục Kiện Bằng sáu năm trước, bà đã chuyển quyền sở hữu ngôi nhà sang tên cô, còn bản thân thì đưa em gái cô sang Mỹ sống.
Không lâu sau khi ly hôn, Lục Kiện Bằng nhanh chóng kết hôn với Triệu Thu Vân rồi đưa bà ta cùng con trai là Lục Thành Tài ngang nhiên dọn đến ở.
Khi đó, Lục Mộc Lan mới 14 tuổi, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Nhưng bây giờ đã khác, cô sẽ không để bọn họ tiếp tục chiếm dụng ngôi nhà của mình nữa.
“Mấy người ở miễn phí trong nhà tôi sáu năm rồi, bây giờ còn muốn đuổi tôi đi? Người phải cút chính là các người đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Mộc Lan cười lạnh: “Cho mấy người một tiếng để thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức rời khỏi nhà tôi. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đến, tố cáo mấy người xâm nhập bất hợp pháp.”
Lục Kiện Bằng và Triệu Thu Vân sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi nhìn cô.
Lục Mộc Lan hôm nay như thể uống nhầm thuốc, không chỉ nổi giận như một quả bom di động mà còn dám đuổi bọn họ ra khỏi nhà?
Thật đúng là loạn rồi!
“Lục Mộc Lan, con dám đuổi cả bố ruột của mình ra khỏi nhà sao?” Lục Kiện Bằng hét lớn, xông tới định đánh cô.
Lục Mộc Lan nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay phải của ông ta, linh hoạt lách qua phía sau lưng, bẻ quặt tay ông ta ra sau rồi đá mạnh vào lưng.
Lục Kiện Bằng bị đá cho ngã sấp xuống đất, mũi đập mạnh xuống sàn, máu chảy ròng ròng.
“Nếu không muốn bị đánh tiếp thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Lục Kiện Bằng ôm lấy mũi đang chảy máu, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
Đột nhiên, ông lao nhanh ra cửa, mở toang cửa rồi lớn tiếng la hét: “Trời ơi, thiên lý đảo lộn rồi! Con gái bất hiếu đánh bố ruột, còn muốn đuổi bố ruột ra khỏi nhà nữa!”
Giọng ông ta to đến mức những nhà trong cùng tầng đều nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro