Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông
A
2025-01-06 14:19:48
Cảnh tượng bất ngờ khiến cô gái tóc ngắn ngây người, mãi vẫn không phản ứng kịp.
Cho đến khi một khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hiện lên trước mắt cô, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Cô không sao chứ?”
Cô gái tóc ngắn lúc này mới giật mình, vội lắc đầu, hoảng loạn đáp: “Tôi không sao! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã cứu tôi!”
Lục Mộc Lan chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi xoay người, tiếp tục giải quyết những con xác sống khác.
Lúc ở cửa siêu thị, chính cô gái này là người đầu tiên lên tiếng cho phép họ vào, cô vẫn nhớ rõ, hơn nữa, vừa rồi khi đối phó với xác sống, dù rất sợ hãi nhưng cô gái này vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ, hành động rất quyết liệt.
Ít nhất, cô ấy cũng đã góp một phần sức lực.
Với sự tham gia của Lục Mộc Lan và cậu thiếu niên, đám xác sống nhanh chóng bị tiêu diệt, hai người ra tay vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn và chuẩn xác.
Đám người kia lúc này đã ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ như vừa thoát chết trong gang tấc, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn mất đi vài người.
Lục Mộc Lan quét mắt nhìn nhóm người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt, cô không khỏi nghi ngờ, liệu có phải chính họ đã giải quyết đám xác sống ở tầng một hay không?
"Cảm ơn!"
Một cô gái tóc ngắn và một người đàn ông đeo kính bước tới trước mặt Lục Mộc Lan, đồng loạt cúi đầu sâu, nói lớn: "Cảm ơn cô đã cứu mạng!"
"Không cần cảm ơn."
Lục Mộc Lan hờ hững đáp: "Nếu tất cả các người đều bị xác sống cắn, nghĩa là tôi phải giết thêm hơn hai mươi con nữa, như vậy phiền lắm."
Cô gái tóc ngắn: "..."
Người đàn ông đeo kính: "..."
"Dù sao đi nữa, mạng của tôi là do cô cứu, cô chính là ân nhân của tôi!"
Cô gái tóc ngắn nghiêm túc nói, "Tôi tên là Chu Miểu, chị có thể gọi tôi là Miểu Miểu. À, còn đây là chú tôi."
Cô ấy chỉ về phía người đàn ông đeo kính bên cạnh.
Anh ta khẽ đẩy gọng kính vàng, mỉm cười thân thiện: "Chào cô, tôi tên là Chu Diêm, là giáo viên Ngữ văn cấp hai. Cảm ơn cô đã cứu Miểu Miểu, nếu không nhờ cô kịp thời ra tay, Miểu Miểu đã bị đám xác sống kia cắn rồi."
Lục Mộc Lan không muốn dây dưa thêm với họ nên chỉ gật đầu qua loa, cô xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cô vừa bước được hai bước, một người đàn ông với quần áo dính đầy máu xác sống đột ngột lao tới, chắn ngay trước mặt cô.
"Tránh ra." Giọng cô lạnh như băng.
Người này chính là kẻ lúc đầu phản đối để hai người họ vào siêu thị, cũng là người bị cô nhét giẻ vào miệng. Với loại người như anh ta, Lục Mộc Lan chẳng có chút thiện cảm nào.
"Tôi không tránh!"
Người đàn ông tức giận hét lên: "Cô rõ ràng có khả năng tiêu diệt đám xác sống đó, tại sao không ra tay sớm hơn? Phải đợi đến khi vài người trong chúng tôi chết rồi cô mới chịu giúp? Tôi nói cô đấy, còn trẻ mà sao lòng dạ độc ác thế?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định chọc vào vai cô.
Nhưng trước khi ngón tay hắn kịp chạm vào Lục Mộc Lan, cậu thiếu niên bên cạnh đã bước tới, nắm lấy ngón tay hắn và mạnh mẽ bẻ ngược ra sau.
“Rắc!”
Ngón tay cái của người đàn ông ngay lập tức bị bẻ gãy, uốn cong gần 180 độ, dính chặt vào mu bàn tay.
"Aaaah!" Anh ta đau đớn hét lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn cậu thiếu niên: "Thằng nhóc chết tiệt, cậu dám động vào tôi!"
Anh ta làm bộ định lao vào đánh cậu thiếu niên, nhưng một thanh đao sắc nhọn nhuốm máu xác sống bỗng kề ngay cổ anh ta, khiến anh ta đứng khựng lại, không dám động đậy.
"Lúc đối phó xác sống sao không thấy anh giỏi thế này?"
Lục Mộc Lan nhếch môi cười lạnh: "Tôi chẳng liên quan gì đến các người, tại sao phải giúp? Khi cấm chúng tôi vào siêu thị, sao anh không nghĩ đến chuyện lòng dạ độc ác?"
Người đàn ông liếc nhìn thanh đao, ánh mắt sợ hãi, anh ta lắp bắp: "Chúng tôi… chúng tôi sợ xác sống xông vào! Chúng tôi có tới hai mươi mấy người, còn các người chỉ có hai người. Chúng tôi phải đặt lợi ích chung lên trên chứ!"
Cho đến khi một khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hiện lên trước mắt cô, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Cô không sao chứ?”
Cô gái tóc ngắn lúc này mới giật mình, vội lắc đầu, hoảng loạn đáp: “Tôi không sao! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã cứu tôi!”
Lục Mộc Lan chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi xoay người, tiếp tục giải quyết những con xác sống khác.
Lúc ở cửa siêu thị, chính cô gái này là người đầu tiên lên tiếng cho phép họ vào, cô vẫn nhớ rõ, hơn nữa, vừa rồi khi đối phó với xác sống, dù rất sợ hãi nhưng cô gái này vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ, hành động rất quyết liệt.
Ít nhất, cô ấy cũng đã góp một phần sức lực.
Với sự tham gia của Lục Mộc Lan và cậu thiếu niên, đám xác sống nhanh chóng bị tiêu diệt, hai người ra tay vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn và chuẩn xác.
Đám người kia lúc này đã ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ như vừa thoát chết trong gang tấc, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn mất đi vài người.
Lục Mộc Lan quét mắt nhìn nhóm người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt, cô không khỏi nghi ngờ, liệu có phải chính họ đã giải quyết đám xác sống ở tầng một hay không?
"Cảm ơn!"
Một cô gái tóc ngắn và một người đàn ông đeo kính bước tới trước mặt Lục Mộc Lan, đồng loạt cúi đầu sâu, nói lớn: "Cảm ơn cô đã cứu mạng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần cảm ơn."
Lục Mộc Lan hờ hững đáp: "Nếu tất cả các người đều bị xác sống cắn, nghĩa là tôi phải giết thêm hơn hai mươi con nữa, như vậy phiền lắm."
Cô gái tóc ngắn: "..."
Người đàn ông đeo kính: "..."
"Dù sao đi nữa, mạng của tôi là do cô cứu, cô chính là ân nhân của tôi!"
Cô gái tóc ngắn nghiêm túc nói, "Tôi tên là Chu Miểu, chị có thể gọi tôi là Miểu Miểu. À, còn đây là chú tôi."
Cô ấy chỉ về phía người đàn ông đeo kính bên cạnh.
Anh ta khẽ đẩy gọng kính vàng, mỉm cười thân thiện: "Chào cô, tôi tên là Chu Diêm, là giáo viên Ngữ văn cấp hai. Cảm ơn cô đã cứu Miểu Miểu, nếu không nhờ cô kịp thời ra tay, Miểu Miểu đã bị đám xác sống kia cắn rồi."
Lục Mộc Lan không muốn dây dưa thêm với họ nên chỉ gật đầu qua loa, cô xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cô vừa bước được hai bước, một người đàn ông với quần áo dính đầy máu xác sống đột ngột lao tới, chắn ngay trước mặt cô.
"Tránh ra." Giọng cô lạnh như băng.
Người này chính là kẻ lúc đầu phản đối để hai người họ vào siêu thị, cũng là người bị cô nhét giẻ vào miệng. Với loại người như anh ta, Lục Mộc Lan chẳng có chút thiện cảm nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không tránh!"
Người đàn ông tức giận hét lên: "Cô rõ ràng có khả năng tiêu diệt đám xác sống đó, tại sao không ra tay sớm hơn? Phải đợi đến khi vài người trong chúng tôi chết rồi cô mới chịu giúp? Tôi nói cô đấy, còn trẻ mà sao lòng dạ độc ác thế?"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định chọc vào vai cô.
Nhưng trước khi ngón tay hắn kịp chạm vào Lục Mộc Lan, cậu thiếu niên bên cạnh đã bước tới, nắm lấy ngón tay hắn và mạnh mẽ bẻ ngược ra sau.
“Rắc!”
Ngón tay cái của người đàn ông ngay lập tức bị bẻ gãy, uốn cong gần 180 độ, dính chặt vào mu bàn tay.
"Aaaah!" Anh ta đau đớn hét lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn cậu thiếu niên: "Thằng nhóc chết tiệt, cậu dám động vào tôi!"
Anh ta làm bộ định lao vào đánh cậu thiếu niên, nhưng một thanh đao sắc nhọn nhuốm máu xác sống bỗng kề ngay cổ anh ta, khiến anh ta đứng khựng lại, không dám động đậy.
"Lúc đối phó xác sống sao không thấy anh giỏi thế này?"
Lục Mộc Lan nhếch môi cười lạnh: "Tôi chẳng liên quan gì đến các người, tại sao phải giúp? Khi cấm chúng tôi vào siêu thị, sao anh không nghĩ đến chuyện lòng dạ độc ác?"
Người đàn ông liếc nhìn thanh đao, ánh mắt sợ hãi, anh ta lắp bắp: "Chúng tôi… chúng tôi sợ xác sống xông vào! Chúng tôi có tới hai mươi mấy người, còn các người chỉ có hai người. Chúng tôi phải đặt lợi ích chung lên trên chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro