Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông
A
2025-01-06 14:19:48
Khi Tần Dao cuối cùng cũng ăn no, chiếc xe việt dã dừng lại trước một tiệm sách.
Trước khi tận thế xảy ra, Lục Mộc Lan đã mua nhiều điện thoại và tải sẵn bản đồ ngoại tuyến, nhưng để phòng trường hợp bất ngờ, cô vẫn quyết định tìm thêm một tấm bản đồ giấy.
Cô cũng định tìm một số sách về trồng trọt và chăn nuôi trong tiệm sách.
Dịch bệnh xác sống bùng phát vào buổi sáng, vì vậy vào thời điểm đó, tiệm sách ngoài vài nhân viên thì hầu như không có khách hàng nào. Hiện tại trong tiệm chỉ có hai xác sống đang lang thang.
Lục Mộc Lan bước vào tiệm, nhanh chóng xử lý hai con xác sống này, rồi phát hiện tầng hầm của tiệm có một quán nước. Cô bảo Tần Dao xuống đó thu thập nhu yếu phẩm, còn mình thì bắt đầu tìm sách.
Theo thói quen, cô phá hủy hết camera trong tiệm, sau đó tìm đến khu vực để sách về nông nghiệp. Không muốn mất thời gian lật từng cuốn, cô thẳng tay thu cả giá sách lẫn sách vào không gian của mình.
Sau đó, cô đi quanh tiệm, thu hết những cuốn sách mình quan tâm hoặc nghĩ rằng sau này có thể cần dùng đến.
Khi cô đã thu gom xong, Tần Dao cũng từ tầng hầm quay lại. Ba lô của cậu ta nhét đầy ắp đồ đạc, tay còn xách thêm một túi nhựa chứa đầy đồ.
“Thu xong hết chưa?” Cô hỏi.
Tần Dao gật đầu, đưa túi nhựa cho cô: “Cái này là tôi chuẩn bị cho chị.”
Lục Mộc Lan không từ chối, đáp: “Cậu mang giúp tôi lên xe nhé.”
“Được.”
“Đi thôi.”
Tần Dao đi theo sau cô rời khỏi tiệm sách. Ánh mắt cậu ta lướt qua các giá sách trong tiệm, thấy rất nhiều sách đã biến mất, nhưng Lục Mộc Lan vẫn chỉ đeo một chiếc ba lô hơi phồng lên, tay cầm cây dao dài.
Tuy nhiên, cậu ta không hỏi gì cả, nét mặt cũng không biểu lộ chút tò mò, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tại sao số sách trong tiệm lại giảm đi nhiều như vậy.
Khi cả hai vừa bước ra đến cửa tiệm, Lục Mộc Lan đột ngột giơ tay ra hiệu cậu ta dừng lại, sau đó nhanh chóng nép vào sau một giá sách, cẩn thận quan sát bên ngoài.
Tần Dao cũng vội vàng nép vào bên cạnh cô, nhìn theo hướng cô đang quan sát.
Lúc này, cậu ta thấy có bốn người đàn ông và hai người phụ nữ đang vây quanh chiếc xe việt dã của bọn họ, rõ ràng rất hứng thú với chiếc xe này.
Một người đàn ông cao gầy đang thử dùng vật nặng đập vào kính xe, nhưng phát hiện kính cứng như thép, có làm thế nào cũng không thể đập vỡ.
“Kính xe này làm bằng gì vậy? Có khi nào là kính chống đạn không?” Người đàn ông cao gầy sờ vào kính xe, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Cô gái tóc đuôi ngựa cao đứng bên cạnh anh ta phụ họa: “Nếu chúng ta có thể lấy được chiếc xe này, thì sẽ không cần lo lắng về lũ xác sống trong thành phố nữa. Lúc đó, dù đi tìm nhu yếu phẩm hay ra khỏi thành phố tìm nơi trú ẩn, cũng chẳng có gì đáng ngại.”
“Cô nói đúng!”
Một người đàn ông khác tiếp lời: "Chiếc xe này rõ ràng đã được chỉnh sửa lại. Nhìn lốp xe dính đầy máu kìa, rõ ràng là đã cán qua không ít xác sống.”
“Còn chờ gì nữa? Mau lấy chiếc xe này đi!”
Sáu người lại hì hục tìm cách mở xe, nhưng dù bọn họ dùng cách nào, vẫn không tài nào mở được cửa xe, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc xe với vẻ bất lực.
Vô tình hành động của bọn họ lại thu hút sự chú ý của đám xác sống gần đó, đám xác sống lảo đảo kéo nhau về phía sáu người.
“Xác sống tới rồi! Nếu chúng ta không lấy được xe, sẽ bị bọn chúng bao vây mất!” Một cô gái tóc xoăn nhỏ con lo lắng kêu lên.
“Lo cái gì? Không thấy chúng tôi đang bận à? Nếu cô không giúp được gì thì đi giết xác sống đi!” Người đàn ông cao gầy nói.
Cô gái nọ lập tức phản bác, giọng đầy bất mãn: “Đó là xác sống đấy, rất đáng sợ, tôi không chịu đi đâu!”
“Không muốn đi thì im miệng!”
Cô gái tóc đuôi ngựa lườm cô ta, không chút thiện cảm nói: “Tình hình này rồi mà còn coi mình là minh tinh à?”
Trước khi tận thế xảy ra, Lục Mộc Lan đã mua nhiều điện thoại và tải sẵn bản đồ ngoại tuyến, nhưng để phòng trường hợp bất ngờ, cô vẫn quyết định tìm thêm một tấm bản đồ giấy.
Cô cũng định tìm một số sách về trồng trọt và chăn nuôi trong tiệm sách.
Dịch bệnh xác sống bùng phát vào buổi sáng, vì vậy vào thời điểm đó, tiệm sách ngoài vài nhân viên thì hầu như không có khách hàng nào. Hiện tại trong tiệm chỉ có hai xác sống đang lang thang.
Lục Mộc Lan bước vào tiệm, nhanh chóng xử lý hai con xác sống này, rồi phát hiện tầng hầm của tiệm có một quán nước. Cô bảo Tần Dao xuống đó thu thập nhu yếu phẩm, còn mình thì bắt đầu tìm sách.
Theo thói quen, cô phá hủy hết camera trong tiệm, sau đó tìm đến khu vực để sách về nông nghiệp. Không muốn mất thời gian lật từng cuốn, cô thẳng tay thu cả giá sách lẫn sách vào không gian của mình.
Sau đó, cô đi quanh tiệm, thu hết những cuốn sách mình quan tâm hoặc nghĩ rằng sau này có thể cần dùng đến.
Khi cô đã thu gom xong, Tần Dao cũng từ tầng hầm quay lại. Ba lô của cậu ta nhét đầy ắp đồ đạc, tay còn xách thêm một túi nhựa chứa đầy đồ.
“Thu xong hết chưa?” Cô hỏi.
Tần Dao gật đầu, đưa túi nhựa cho cô: “Cái này là tôi chuẩn bị cho chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Mộc Lan không từ chối, đáp: “Cậu mang giúp tôi lên xe nhé.”
“Được.”
“Đi thôi.”
Tần Dao đi theo sau cô rời khỏi tiệm sách. Ánh mắt cậu ta lướt qua các giá sách trong tiệm, thấy rất nhiều sách đã biến mất, nhưng Lục Mộc Lan vẫn chỉ đeo một chiếc ba lô hơi phồng lên, tay cầm cây dao dài.
Tuy nhiên, cậu ta không hỏi gì cả, nét mặt cũng không biểu lộ chút tò mò, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tại sao số sách trong tiệm lại giảm đi nhiều như vậy.
Khi cả hai vừa bước ra đến cửa tiệm, Lục Mộc Lan đột ngột giơ tay ra hiệu cậu ta dừng lại, sau đó nhanh chóng nép vào sau một giá sách, cẩn thận quan sát bên ngoài.
Tần Dao cũng vội vàng nép vào bên cạnh cô, nhìn theo hướng cô đang quan sát.
Lúc này, cậu ta thấy có bốn người đàn ông và hai người phụ nữ đang vây quanh chiếc xe việt dã của bọn họ, rõ ràng rất hứng thú với chiếc xe này.
Một người đàn ông cao gầy đang thử dùng vật nặng đập vào kính xe, nhưng phát hiện kính cứng như thép, có làm thế nào cũng không thể đập vỡ.
“Kính xe này làm bằng gì vậy? Có khi nào là kính chống đạn không?” Người đàn ông cao gầy sờ vào kính xe, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Cô gái tóc đuôi ngựa cao đứng bên cạnh anh ta phụ họa: “Nếu chúng ta có thể lấy được chiếc xe này, thì sẽ không cần lo lắng về lũ xác sống trong thành phố nữa. Lúc đó, dù đi tìm nhu yếu phẩm hay ra khỏi thành phố tìm nơi trú ẩn, cũng chẳng có gì đáng ngại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nói đúng!”
Một người đàn ông khác tiếp lời: "Chiếc xe này rõ ràng đã được chỉnh sửa lại. Nhìn lốp xe dính đầy máu kìa, rõ ràng là đã cán qua không ít xác sống.”
“Còn chờ gì nữa? Mau lấy chiếc xe này đi!”
Sáu người lại hì hục tìm cách mở xe, nhưng dù bọn họ dùng cách nào, vẫn không tài nào mở được cửa xe, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc xe với vẻ bất lực.
Vô tình hành động của bọn họ lại thu hút sự chú ý của đám xác sống gần đó, đám xác sống lảo đảo kéo nhau về phía sáu người.
“Xác sống tới rồi! Nếu chúng ta không lấy được xe, sẽ bị bọn chúng bao vây mất!” Một cô gái tóc xoăn nhỏ con lo lắng kêu lên.
“Lo cái gì? Không thấy chúng tôi đang bận à? Nếu cô không giúp được gì thì đi giết xác sống đi!” Người đàn ông cao gầy nói.
Cô gái nọ lập tức phản bác, giọng đầy bất mãn: “Đó là xác sống đấy, rất đáng sợ, tôi không chịu đi đâu!”
“Không muốn đi thì im miệng!”
Cô gái tóc đuôi ngựa lườm cô ta, không chút thiện cảm nói: “Tình hình này rồi mà còn coi mình là minh tinh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro