Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông

A

2025-01-06 14:19:48

Kiến Vân Triết cùng những người khác cũng nhanh chóng nhìn về phía tiệm sách. Khi thấy Lục Mộc Lan và Tần Dao, ai nấy đều bất ngờ.

Xác định hai người kia vẫn còn sống, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải xác sống là được rồi.

"Chiếc xe này có khi nào là của họ không?" Tô Mạt khẽ nói.

Anh chàng cao gầy lập tức tiếp lời: "Chiếc xe đậu ngay bên ngoài tiệm sách, có khả năng thật sự là của họ."

Lê Tử San quay lại trừng mắt nhìn hai người: "Hai người chắc chắn chiếc xe này là của họ sao? Nhìn tuổi của hai người đó đi, trông trẻ như thế làm gì có khả năng lái được chiếc xe sang thế này?"

Nhưng lời cô ta vừa dứt, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ khó chịu đột ngột vang lên: "Tránh xa xe của tôi ra!"

Lê Tử San cảm thấy như vừa bị tát thẳng vào mặt, nóng rát, để gỡ gạc thể diện, cô ta tiến lên hai bước, đứng đối diện Lục Mộc Lan, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Cô gái này trông còn rất trẻ, có vẻ là sinh viên đại học, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ cuốn hút. Dù Lê Tử San đã quen nhìn những mỹ nhân trong làng giải trí, bản thân cô ta cũng được xem là xinh đẹp, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng nhan sắc của cô gái trước mặt này nổi bật hơn cả những minh tinh hàng đầu.

Nhìn thấy đối phương vừa trẻ trung, xinh đẹp lại còn sở hữu chiếc xe sang khiến Lê Tử San cảm thấy không cam lòng.

"Cô nói xe này là của cô thì nó là của cô sao? Ai có thể chứng minh điều đó?"

Lục Mộc Lan không buồn đáp, bước thẳng về phía ghế lái. Trong tiệm sách, cô đã quan sát rõ ràng hành động của nhóm người này, đặc biệt là nhận ra Lê Tử San là kiểu người thích làm màu và không biết quan sát tình hình.

Đối với loại người như vậy, cô luôn tránh xa để không tự chuốc rắc rối.

"Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Thấy Lục Mộc Lan không để ý tới mình, Lê Tử San không vui, vội bước tới chặn đường.

Tần Dao lập tức lao lên trước, chắn trước người Lục Mộc Lan lại, đẩy Lê Tử San lùi về sau hai bước.

Lê Tử San lảo đảo, tức tối trừng mắt nhìn Tần Dao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu dám đẩy tôi? Cậu có biết tôi là ai không?"

Dù trước mặt là một chàng trai trẻ đẹp như búp bê sứ, vẻ ngoài còn vượt xa Kiến Vân Triết – người được mệnh danh là nam thần trong làng giải trí, nhưng chuyện bị đẩy vẫn khiến cô ta tức giận không nguôi.

Tần Dao không thèm để ý, quay sang nhìn Lục Mộc Lan lo lắng hỏi: "Mộc Lam, chị không sao chứ?"

"Không sao, lên xe đi." Lục Mộc Lan trả lời khẽ, định bước tiếp.

Lê Tử San vội dang hai tay, chắn trước mặt bọn họ.

"Hôm nay nếu không xin lỗi tôi, các người đừng hòng rời khỏi đây!"

Lục Mộc Lan nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, cô định nói thì Kiến Vân Triết đã nhanh chóng kéo Lê Tử San sang một bên, quay sang Lục Mộc Lan áy náy.

"Xin lỗi, Tử San thẳng tính, mong hai người đừng để bụng."

Lục Mộc Lan khẽ liếc anh ta một cái, ánh mắt lập tức chuyển sang lạnh lẽo khi nhìn về phía Lê Tử San, giọng cô đầy cứng rắn: "Thẳng tính không phải là cái cớ để che đậy sự vô lễ và thiếu giáo dục."

"Cô nói ai vô lễ, thiếu giáo dục?" Lê Tử San tức tối, hất tay Kiến Vân Triết ra, tiến lên chỉ tay vào mũi Lục Mộc Lan.

Không trả lời, Lục Mộc Lan từ từ nâng thanh đao trong tay lên, đẩy ngón cái vào chuôi đao, một phần lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Cả nhóm lúc này mới nhận ra cô đang cầm một vũ khí sắc nhọn – một thanh đao dài, trông cực kỳ nguy hiểm.

Kiến Vân Triết vội giữ chặt Lê Tử San, cúi đầu xin lỗi: "Bạn học, nếu chúng tôi đã làm gì khiến cô không hài lòng, chúng tôi xin lỗi. Mong cô rộng lượng bỏ qua."

Tô Mạt cũng tiến lại gần, giọng nói đầy hối lỗi: "Bạn học, chúng tôi không biết chiếc xe là của cô, còn tưởng là xe bị bỏ đi nên mới định lấy. Nhưng chúng tôi chưa làm hỏng xe của cô. Mong cô thứ lỗi cho sự đường đột của này."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông

Số ký tự: 0