Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Kiếp Trước, Kiế...
Cực Địa Phong Nhận
2024-11-21 14:03:42
Diệp Tinh rất có lòng tin đối với tiệm thú cưng của mình, tuyệt đối không có mấy người có thể ngăn cản sự hấp dẫn này.
Những người mua thú cưng trong tiệm của hắn vô hình trung đang giúp hắn tuyên truyền.
Mà ngày thứ năm, tổng mức daonh thu đạt tới hơn bốn trăm vạn!
Diệp Tinh lại mua một cửa tiệm ở một chợ chim thú cỡ lớn, đặc biệt mua các loại chim, sau này hắn trực tiếp đi đến cửa hàng chở các con chim này tới tiệm thú cưng là được, rất tiện.
Mà tiệm thú cưng của Diệp Tinh làm ăn thịnh vượng tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của một số người, có điều những người muốn ngáng đường đó đều cửa tiệm của Diệp Tinh thuộc về Triệu Sơn Nham.
Bọn họ cũng không phải không có não, tất nhiên không dám tới nơi này tìm phiền toái.
Thậm chí có người nhìn thấy Triệu Sơn Nham tự mình đi tới tiệm thú cưng của Diệp Tinh trong ngày khai trương đầu tiên, càng khiến nhiều người khiếp sợ.
Vào ngày thứ sáu, Diệp Tinh không tới tiệm thú cưng, mà là đến đại học THượng Hải.
Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất đại học Thượng Hải kết thúc.
...
Đại học THượng Hải, phong cảnh như cũ, thanh niên, thiếu nữ đi lại nhộn nhịp, tản ra hơi thở thanh xuân, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời bọn họ.
Ngoài cổng trường, Diệp Tinh sải bước đi tới.
'Woa, nam sinh kia đẹp trai quá.'
'Đúng vậy, vóc dáng lại cao, quả là bạn trai trong mơ của tôi.'
...
Phía xa, có hai cô gái có khuôn mặt bình thường đang đứng ở trên bậc thang của trường học, nhìn thấy Diệp Tinh, sau đó không nhịn được nghị luận.
Khoảng thời gian hiện tại, chính là lúc các cô mong chờ tình yêu nhất.
Trong tầm mắt bọn họ, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một nơi, nơi này có một nữ sinh xinh đẹp đang đứng.
'Haiz, tại sao trai đẹp đều là của người khác.' Hai nữ sinh thấy vậy, thở dài một hơi.
'Này, Diệp Tinh, hai nữ sinh kia đang nhìn trộm anh ngươi đấy.' Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, ngón tay âm thầm chỉ về phía xa.
Diệp Tinh cười nói: 'Ai bảo bạn trai em đẹp trai như vậy chứ?'
'Ba hoa.' Lâm Tiểu Ngư lườm một cái.
Diệp Tinh kéo tay nàng, hỏi: 'Quân sự có mệt không?'
'Tất nhiên là mệt, để anh phơi dưới mặt trời xem.” Lâm Tiểu Ngư nói xong sờ một cái lên làn da, có chút buồn rầu nói: 'Hình như em đen đi rất nhiều, gần đây cũng không dám đi ra ngoài.”
Lâm Tiểu Ngư giống như một nữ sinh bình thường, vì mình phơi năng bị đen đi mà buồn rầu.
Hôm nay Lâm Tiểu Ngư mặc một bộ đồ màu xanh da trời, tóc tùy ý buộc thành một cái đuôi ngựa, gió nhẹ thổi tới, tóc trên trán bị gió thổi nhẹ về, trong trẻo động lòng người.
Nhìn cô gái trước mắt đang buồn rầu, Diệp Tinh cười nói: 'Lát nữa anh mua cho em một chiếc ô che nắng.'
'Em khác người như vậy à?' Lâm Tiểu Ngư cạn lời nói: 'Nếu làm như vậy thật các bạn học nhất định sẽ chê cười em.'
'Không có sao, anh không chê em là được.' Diệp Tinh cưng chiều nói.
'Ồ! ! !'
Bỗng nhiên, phía xa truyền tới một trận hoan hô.
'Ấy? Hình như bên kia xảy ra chuyện gì đó!” Ánh mắt Lâm Tiểu Ngư sáng lên, kéo Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía đó.
Rất nhanh bọn họ đã tới nơi, nơi này đã có rất nhiều người vây quanh, mà trong đám người, một nam sinh cao lớn, đẹp trai trong tay ôm một bó hoa hồng, đang nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt thâm tình.
Cô gái mặc đồ màu tím, tóc tùy ý xõa ra, nhìn qua vô cùng là thanh thuần.
'Woa, nữ sinh này là nữ thần Trần Đình học năm nhất ngành tài chính đại học Thượng Hải.'
'Nam sinh là sinh viên năm ba, hội phó hội sinh viên Đổng Thành Đỉnh, nhân vật làm mưa làm gió của trường ta.'
'Nam thần kết hợp với nữ thần!'
...
Mọi người vây xem thảo luận sôi nổi.
'Tiểu Đình, làm bạn gái anh đi, anh nhất định sẽ đối tốt với em.' Đổng Thành Đỉnh vô cùng chân thành nói.
'Đồng ý đi!' ' Đồng ý đi!'
Nhất thời, xung quanh cùng nhau cổ vũ.
'Là Trần Đình, cô ấy xinh đẹp quá.' Lâm Tiểu Ngư nhìn Trần Đình, có chút hâm mộ nói.
Trần Đình cao khoảng 1m7, vóc người so với những người cùng tuổi càng thêm quyến rũ, trông Lâm Tiểu Ngư có vẻ kém hơn cô ta một chút.
'Cô ấy không đẹp bằng em.' Diệp Tinh cười nói.
Trông Lâm Tiểu Ngư không tính là quá kinh diễm, nhưng lại thuộc về loại ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
'Diệp Tinh, em cũng không để tâm việc so sánh sắc đẹp với người khác.” Lâm Tiểu Ngư lườm một cái, nói: 'Em vẫn tự mình biết rõ.'
'Anh nói thật đó.' Diệp Tinh nghiêm túc nói.
'Một khoảng thời gian không gặp không gặp, miệng lưỡi anh trơn tru hơn so với lúc học cấp ba nhiều.” Lâm Tiểu Ngư trách cứ, nhưng thấy nụ cười trên mặt cô, rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Diệp Tinh.
Ai mà không muốn bạn trai khen mình.
Hai người đi chầm chậm trong sân trường, hai bên đường của trường học có từng hàng cây, gió nhẹ thổi qua, kéo theo từng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.
Dưới những tán cây kia, còn có một vài chiếc ghế đá, một số người ngồi trên ghế đá yên lặng đọc sách.
Lúc này Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận xúc cảm chân thật, giống như một đôi tình nhân bình thường đang đi dạo, nhưng trong lòng hắn lại tràn ra cảm giác cảm động và thỏa mãn không nói thành lời.
Kiếp trước, Diệp Tinh từ bỏ đại học Thượng Hải, đồng thời xóa bỏ số điện thoại, đoạn tuyệt tất cả liên lạc với Lâm Tiểu Ngư.
Hắn bắt đầu bôn ba vì gia đình mình, vì để kiếm tiền, chuyện gì hắn cũng làm. Mẹ bệnh nặng, chân ba lại bị thương, toàn bộ gia đình đều do hắn chống đỡ.
Nhưng mỗi lần hơi buông lỏng một chút, trong đầu hắn sẽ nhớ tới cô gái đó, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhớ tới cuộc sống cấp hai, cấp ba của bọn họ
Nỗi nhớ như một con sông bị vỡ đê, phía trước cuồn cuộn không ngừng, khó mà ngăn trở.
Có lúc hắn sẽ không nhịn được, lén lút chạy tới đại học Thượng Hải.
Hắn trốn trong bóng tối để nhìn Lâm Tiểu Ngư.
Cô gái vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, hơn nữa càng trổ mã động lòng người.
Cô sẽ đi trên sân trường một mình, từ chối nói chuyện cùng những người khác, cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.
Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngẩn người một mình.
Dường như nụ cười trên mặt cô đã ít đi, nhưng ở đại học Thượng Hải cô càng ngày càng trở nên ưu tú, học kỳ nào cũng đạt được thứ hạng cao và học bổng.
Cô gia nhập hội học sinh đại học Thượng Hải, thậm chí lấy thân phận sinh viên năm nhất trở thành hội phó.
Số lần cô xuất hiện trên bảng thông báo của trường cũng càng ngày càng nhiều.
Cô gái trong lòng càng ngày càng ưu tú, Diệp Tinh sẽ trốn trong một góc cười, vì cô mà vui vẻ, nhưng mỗi lần hắn cười, nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống.
Hắn sẽ chụp hết tất cả ảnh của Lâm Tiểu Ngư trên bảng thông báo lại, lưu trong điện thoại của mình
'Lâm Tiểu Ngư.' Mỗi lần hắn ngắm nhìn tấm ảnh luôn nhẹ giọng nói, giống như lúc này Lâm Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở bên người hắn vậy.
Hắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có chút dấu vết tang thương.
Sau khi ba mẹ qua đời, trong nhà lại nộ một khoản lớn, hắn vẫn liều mạng mà làm việc như trước. Hắn cũng không muốn có thời gian rảnh rỗi.
Mấy tháng sau, mặt trời biến mất, ngày tận thế đen tối giáng xuống, rất nhiều động vật nổi điên tấn công con người. Hắn giống như một người điên chạy tới đại học Thượng Hải.
Lúc này đại học Thượng Hải đã chẳng còn mấy người, từ trong miệng những người khác hắn biết được, sinh viên đại học Thượng Hải đã rời đi cùng quân đội.
Thời kì đen tối, trật tự tan vỡ, vì để đề phòng nguy hiểm, lúc rời thành phố mọi người sẽ tập hợp lại để đi với nhau.
Mà hắn ở trong đám người, đi về phía quê hương Tô Châu.
Sau khi đến Tô Châu, thành phố này đã bị phá hủy rất nhiều, người dân ở đây đều đã rời đi tới những thành phố khác.
Một năm... hai năm...
Thời gian tiếp hắn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Tiểu Ngư, mãi cho đến năm thứ ba, hắn lần Tô Châu lần nữa, bọn họ mới gặp lại.
...
'Lâm Tiểu Ngư, anh rất nhớ em.' Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, kéo tay cô vào trong lòng, nghiêm túc nói.
Cô gái thanh thuần động lòng người bắt đầu đỏ từ cổ đỏ lên, nghe thấy Diệp Tinh nói những lời này đã đỏ tới tận tai: 'Diệp Tinh, anh đúng là trở nên xấu xa rồi.'
Diệp Tinh cười, cô gái ấy bây giờ đang ở trước mắt, hắn có thể chân chân thực thực chạm tới.
Hắn có thể ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nói lời tỏ tình.
Sống lại, hư không mờ mịt. Nhưng cho dù bây giờ là trong mơ hay là cái gì đó, hắn đều nguyện ý tiếp tục đắm chìm trong đó.
Những người mua thú cưng trong tiệm của hắn vô hình trung đang giúp hắn tuyên truyền.
Mà ngày thứ năm, tổng mức daonh thu đạt tới hơn bốn trăm vạn!
Diệp Tinh lại mua một cửa tiệm ở một chợ chim thú cỡ lớn, đặc biệt mua các loại chim, sau này hắn trực tiếp đi đến cửa hàng chở các con chim này tới tiệm thú cưng là được, rất tiện.
Mà tiệm thú cưng của Diệp Tinh làm ăn thịnh vượng tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của một số người, có điều những người muốn ngáng đường đó đều cửa tiệm của Diệp Tinh thuộc về Triệu Sơn Nham.
Bọn họ cũng không phải không có não, tất nhiên không dám tới nơi này tìm phiền toái.
Thậm chí có người nhìn thấy Triệu Sơn Nham tự mình đi tới tiệm thú cưng của Diệp Tinh trong ngày khai trương đầu tiên, càng khiến nhiều người khiếp sợ.
Vào ngày thứ sáu, Diệp Tinh không tới tiệm thú cưng, mà là đến đại học THượng Hải.
Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất đại học Thượng Hải kết thúc.
...
Đại học THượng Hải, phong cảnh như cũ, thanh niên, thiếu nữ đi lại nhộn nhịp, tản ra hơi thở thanh xuân, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời bọn họ.
Ngoài cổng trường, Diệp Tinh sải bước đi tới.
'Woa, nam sinh kia đẹp trai quá.'
'Đúng vậy, vóc dáng lại cao, quả là bạn trai trong mơ của tôi.'
...
Phía xa, có hai cô gái có khuôn mặt bình thường đang đứng ở trên bậc thang của trường học, nhìn thấy Diệp Tinh, sau đó không nhịn được nghị luận.
Khoảng thời gian hiện tại, chính là lúc các cô mong chờ tình yêu nhất.
Trong tầm mắt bọn họ, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một nơi, nơi này có một nữ sinh xinh đẹp đang đứng.
'Haiz, tại sao trai đẹp đều là của người khác.' Hai nữ sinh thấy vậy, thở dài một hơi.
'Này, Diệp Tinh, hai nữ sinh kia đang nhìn trộm anh ngươi đấy.' Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, ngón tay âm thầm chỉ về phía xa.
Diệp Tinh cười nói: 'Ai bảo bạn trai em đẹp trai như vậy chứ?'
'Ba hoa.' Lâm Tiểu Ngư lườm một cái.
Diệp Tinh kéo tay nàng, hỏi: 'Quân sự có mệt không?'
'Tất nhiên là mệt, để anh phơi dưới mặt trời xem.” Lâm Tiểu Ngư nói xong sờ một cái lên làn da, có chút buồn rầu nói: 'Hình như em đen đi rất nhiều, gần đây cũng không dám đi ra ngoài.”
Lâm Tiểu Ngư giống như một nữ sinh bình thường, vì mình phơi năng bị đen đi mà buồn rầu.
Hôm nay Lâm Tiểu Ngư mặc một bộ đồ màu xanh da trời, tóc tùy ý buộc thành một cái đuôi ngựa, gió nhẹ thổi tới, tóc trên trán bị gió thổi nhẹ về, trong trẻo động lòng người.
Nhìn cô gái trước mắt đang buồn rầu, Diệp Tinh cười nói: 'Lát nữa anh mua cho em một chiếc ô che nắng.'
'Em khác người như vậy à?' Lâm Tiểu Ngư cạn lời nói: 'Nếu làm như vậy thật các bạn học nhất định sẽ chê cười em.'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Không có sao, anh không chê em là được.' Diệp Tinh cưng chiều nói.
'Ồ! ! !'
Bỗng nhiên, phía xa truyền tới một trận hoan hô.
'Ấy? Hình như bên kia xảy ra chuyện gì đó!” Ánh mắt Lâm Tiểu Ngư sáng lên, kéo Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía đó.
Rất nhanh bọn họ đã tới nơi, nơi này đã có rất nhiều người vây quanh, mà trong đám người, một nam sinh cao lớn, đẹp trai trong tay ôm một bó hoa hồng, đang nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt thâm tình.
Cô gái mặc đồ màu tím, tóc tùy ý xõa ra, nhìn qua vô cùng là thanh thuần.
'Woa, nữ sinh này là nữ thần Trần Đình học năm nhất ngành tài chính đại học Thượng Hải.'
'Nam sinh là sinh viên năm ba, hội phó hội sinh viên Đổng Thành Đỉnh, nhân vật làm mưa làm gió của trường ta.'
'Nam thần kết hợp với nữ thần!'
...
Mọi người vây xem thảo luận sôi nổi.
'Tiểu Đình, làm bạn gái anh đi, anh nhất định sẽ đối tốt với em.' Đổng Thành Đỉnh vô cùng chân thành nói.
'Đồng ý đi!' ' Đồng ý đi!'
Nhất thời, xung quanh cùng nhau cổ vũ.
'Là Trần Đình, cô ấy xinh đẹp quá.' Lâm Tiểu Ngư nhìn Trần Đình, có chút hâm mộ nói.
Trần Đình cao khoảng 1m7, vóc người so với những người cùng tuổi càng thêm quyến rũ, trông Lâm Tiểu Ngư có vẻ kém hơn cô ta một chút.
'Cô ấy không đẹp bằng em.' Diệp Tinh cười nói.
Trông Lâm Tiểu Ngư không tính là quá kinh diễm, nhưng lại thuộc về loại ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
'Diệp Tinh, em cũng không để tâm việc so sánh sắc đẹp với người khác.” Lâm Tiểu Ngư lườm một cái, nói: 'Em vẫn tự mình biết rõ.'
'Anh nói thật đó.' Diệp Tinh nghiêm túc nói.
'Một khoảng thời gian không gặp không gặp, miệng lưỡi anh trơn tru hơn so với lúc học cấp ba nhiều.” Lâm Tiểu Ngư trách cứ, nhưng thấy nụ cười trên mặt cô, rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Diệp Tinh.
Ai mà không muốn bạn trai khen mình.
Hai người đi chầm chậm trong sân trường, hai bên đường của trường học có từng hàng cây, gió nhẹ thổi qua, kéo theo từng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.
Dưới những tán cây kia, còn có một vài chiếc ghế đá, một số người ngồi trên ghế đá yên lặng đọc sách.
Lúc này Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận xúc cảm chân thật, giống như một đôi tình nhân bình thường đang đi dạo, nhưng trong lòng hắn lại tràn ra cảm giác cảm động và thỏa mãn không nói thành lời.
Kiếp trước, Diệp Tinh từ bỏ đại học Thượng Hải, đồng thời xóa bỏ số điện thoại, đoạn tuyệt tất cả liên lạc với Lâm Tiểu Ngư.
Hắn bắt đầu bôn ba vì gia đình mình, vì để kiếm tiền, chuyện gì hắn cũng làm. Mẹ bệnh nặng, chân ba lại bị thương, toàn bộ gia đình đều do hắn chống đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mỗi lần hơi buông lỏng một chút, trong đầu hắn sẽ nhớ tới cô gái đó, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhớ tới cuộc sống cấp hai, cấp ba của bọn họ
Nỗi nhớ như một con sông bị vỡ đê, phía trước cuồn cuộn không ngừng, khó mà ngăn trở.
Có lúc hắn sẽ không nhịn được, lén lút chạy tới đại học Thượng Hải.
Hắn trốn trong bóng tối để nhìn Lâm Tiểu Ngư.
Cô gái vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, hơn nữa càng trổ mã động lòng người.
Cô sẽ đi trên sân trường một mình, từ chối nói chuyện cùng những người khác, cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.
Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngẩn người một mình.
Dường như nụ cười trên mặt cô đã ít đi, nhưng ở đại học Thượng Hải cô càng ngày càng trở nên ưu tú, học kỳ nào cũng đạt được thứ hạng cao và học bổng.
Cô gia nhập hội học sinh đại học Thượng Hải, thậm chí lấy thân phận sinh viên năm nhất trở thành hội phó.
Số lần cô xuất hiện trên bảng thông báo của trường cũng càng ngày càng nhiều.
Cô gái trong lòng càng ngày càng ưu tú, Diệp Tinh sẽ trốn trong một góc cười, vì cô mà vui vẻ, nhưng mỗi lần hắn cười, nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống.
Hắn sẽ chụp hết tất cả ảnh của Lâm Tiểu Ngư trên bảng thông báo lại, lưu trong điện thoại của mình
'Lâm Tiểu Ngư.' Mỗi lần hắn ngắm nhìn tấm ảnh luôn nhẹ giọng nói, giống như lúc này Lâm Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở bên người hắn vậy.
Hắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có chút dấu vết tang thương.
Sau khi ba mẹ qua đời, trong nhà lại nộ một khoản lớn, hắn vẫn liều mạng mà làm việc như trước. Hắn cũng không muốn có thời gian rảnh rỗi.
Mấy tháng sau, mặt trời biến mất, ngày tận thế đen tối giáng xuống, rất nhiều động vật nổi điên tấn công con người. Hắn giống như một người điên chạy tới đại học Thượng Hải.
Lúc này đại học Thượng Hải đã chẳng còn mấy người, từ trong miệng những người khác hắn biết được, sinh viên đại học Thượng Hải đã rời đi cùng quân đội.
Thời kì đen tối, trật tự tan vỡ, vì để đề phòng nguy hiểm, lúc rời thành phố mọi người sẽ tập hợp lại để đi với nhau.
Mà hắn ở trong đám người, đi về phía quê hương Tô Châu.
Sau khi đến Tô Châu, thành phố này đã bị phá hủy rất nhiều, người dân ở đây đều đã rời đi tới những thành phố khác.
Một năm... hai năm...
Thời gian tiếp hắn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Tiểu Ngư, mãi cho đến năm thứ ba, hắn lần Tô Châu lần nữa, bọn họ mới gặp lại.
...
'Lâm Tiểu Ngư, anh rất nhớ em.' Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, kéo tay cô vào trong lòng, nghiêm túc nói.
Cô gái thanh thuần động lòng người bắt đầu đỏ từ cổ đỏ lên, nghe thấy Diệp Tinh nói những lời này đã đỏ tới tận tai: 'Diệp Tinh, anh đúng là trở nên xấu xa rồi.'
Diệp Tinh cười, cô gái ấy bây giờ đang ở trước mắt, hắn có thể chân chân thực thực chạm tới.
Hắn có thể ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nói lời tỏ tình.
Sống lại, hư không mờ mịt. Nhưng cho dù bây giờ là trong mơ hay là cái gì đó, hắn đều nguyện ý tiếp tục đắm chìm trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro