Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 34
2024-12-17 18:25:15
Hoàng Chí Tường gật đầu: “Được, những thứ này tôi sẽ làm trước.”
Sau khi thống nhất kích thước, Hứa Chi Miểu dặn làm bàn ăn và ghế trước, rồi trả tiền nguyên liệu và đặt cọc hai đồng. Đến đây coi như xong việc.
Trong khi Diệp Tú Chi đang tán gẫu với mấy người phụ nữ trong nhà bác thợ mộc, Hứa Chi Miểu ngập ngừng nhìn quanh sân rồi nói với Hoàng Chí Tường: “Chú Tường ơi, nhà cháu mới chia ra ở riêng, chẳng có gì cả. Chú có thể cho cháu mượn xe đạp để lên thị trấn mua ít đồ không ạ?”
Hoàng Chí Tường vừa gật đầu thì Hoàng Hữu Lương đã chen vào, mặt mày nhăn nhó nói: “Chị dâu, xe là của em, mượn thì phải hỏi em chứ. Muốn mượn bao lâu cũng được, em đồng ý trăm phần trăm, còn bố em ấy hả, keo kiệt lắm.”
Nói xong anh chàng trêu đùa chạy mất, Hoàng Chí Tường cầm gậy đuổi theo. Cả sân lập tức náo loạn, gà bay chó chạy tán loạn.
Mặt trời đã khuất dần về phía Tây, từng cột khói bếp nhẹ nhàng bốc lên từ ống khói mỗi nhà trong làng.
Ở nông thôn, đến giờ ăn mà không ghé nhà người khác là quy tắc ngầm ai cũng hiểu. Sau khi giải quyết chuyện đồ đạc và chiếc xe đạp, Hứa Chi Miểu và Diệp Tú Chi cũng không nán lại lâu, liền quay về nhà.
Ngửi mùi khói bếp phảng phất trên đường, Diệp Tú Chi nhìn Hứa Chi Miểu đang nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng. Bữa tối hôm nay vẫn chưa chuẩn bị, để hai đứa trẻ nhịn đói thì sao mà được...
Hứa Chi Miểu cũng đang nghĩ về vấn đề này.
Lương thực trong nhà không có gì nhiều, lại chưa có nồi để nấu. Bản thân cô thì sao cũng được, nhưng Tần Liệt cần sức để làm việc, còn Diệp Tú Chi cũng cần bồi bổ cơ thể, không có chút chất béo nào thì không ổn. Muốn mua thịt hay gì đó thì nhanh nhất cũng phải đợi đến mai, khi cô ra thị trấn. Nhưng tối nay lấy lý do gì để hợp lý hóa chuyện cô mang thức ăn từ không gian bí mật của mình ra đây?
Trong lúc cô đang đau đầu suy nghĩ, Tần Liệt – người được giao đi lên núi săn bắn – đã mang về một bất ngờ lớn.
“Cái này... đều là anh săn được à?”
Nhìn hai con gà rừng và một con thỏ rừng nằm giữa sân, Hứa Chi Miểu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và vui mừng trên mặt.
Vào thời kỳ đặc biệt này, mọi tài sản đều thuộc sở hữu công cộng, việc săn bắn tư nhân thường không được phép. Tuy nhiên, nhờ môi trường sinh thái tốt của làng Cắm Cờ, thú rừng ở đây nhiều đến mức gần như tràn lan. Vì vậy, người dân trong làng được ngầm cho phép bắt một ít để cải thiện bữa ăn.
Nhưng việc săn thú rừng đòi hỏi kỹ thuật nhất định, mà thú rừng lại rất tinh ranh. Việc dân làng đôi khi bắt được một con gà rừng đã là chuyện đáng mừng, huống chi như Tần Liệt, một lần bắt được hẳn hai con gà và một con thỏ – điều này chưa từng có.
“Anh giỏi thật đấy.” Hứa Chi Miểu nhìn Tần Liệt, không giấu được sự khâm phục trong lời khen.
Sau khi thống nhất kích thước, Hứa Chi Miểu dặn làm bàn ăn và ghế trước, rồi trả tiền nguyên liệu và đặt cọc hai đồng. Đến đây coi như xong việc.
Trong khi Diệp Tú Chi đang tán gẫu với mấy người phụ nữ trong nhà bác thợ mộc, Hứa Chi Miểu ngập ngừng nhìn quanh sân rồi nói với Hoàng Chí Tường: “Chú Tường ơi, nhà cháu mới chia ra ở riêng, chẳng có gì cả. Chú có thể cho cháu mượn xe đạp để lên thị trấn mua ít đồ không ạ?”
Hoàng Chí Tường vừa gật đầu thì Hoàng Hữu Lương đã chen vào, mặt mày nhăn nhó nói: “Chị dâu, xe là của em, mượn thì phải hỏi em chứ. Muốn mượn bao lâu cũng được, em đồng ý trăm phần trăm, còn bố em ấy hả, keo kiệt lắm.”
Nói xong anh chàng trêu đùa chạy mất, Hoàng Chí Tường cầm gậy đuổi theo. Cả sân lập tức náo loạn, gà bay chó chạy tán loạn.
Mặt trời đã khuất dần về phía Tây, từng cột khói bếp nhẹ nhàng bốc lên từ ống khói mỗi nhà trong làng.
Ở nông thôn, đến giờ ăn mà không ghé nhà người khác là quy tắc ngầm ai cũng hiểu. Sau khi giải quyết chuyện đồ đạc và chiếc xe đạp, Hứa Chi Miểu và Diệp Tú Chi cũng không nán lại lâu, liền quay về nhà.
Ngửi mùi khói bếp phảng phất trên đường, Diệp Tú Chi nhìn Hứa Chi Miểu đang nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng. Bữa tối hôm nay vẫn chưa chuẩn bị, để hai đứa trẻ nhịn đói thì sao mà được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chi Miểu cũng đang nghĩ về vấn đề này.
Lương thực trong nhà không có gì nhiều, lại chưa có nồi để nấu. Bản thân cô thì sao cũng được, nhưng Tần Liệt cần sức để làm việc, còn Diệp Tú Chi cũng cần bồi bổ cơ thể, không có chút chất béo nào thì không ổn. Muốn mua thịt hay gì đó thì nhanh nhất cũng phải đợi đến mai, khi cô ra thị trấn. Nhưng tối nay lấy lý do gì để hợp lý hóa chuyện cô mang thức ăn từ không gian bí mật của mình ra đây?
Trong lúc cô đang đau đầu suy nghĩ, Tần Liệt – người được giao đi lên núi săn bắn – đã mang về một bất ngờ lớn.
“Cái này... đều là anh săn được à?”
Nhìn hai con gà rừng và một con thỏ rừng nằm giữa sân, Hứa Chi Miểu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và vui mừng trên mặt.
Vào thời kỳ đặc biệt này, mọi tài sản đều thuộc sở hữu công cộng, việc săn bắn tư nhân thường không được phép. Tuy nhiên, nhờ môi trường sinh thái tốt của làng Cắm Cờ, thú rừng ở đây nhiều đến mức gần như tràn lan. Vì vậy, người dân trong làng được ngầm cho phép bắt một ít để cải thiện bữa ăn.
Nhưng việc săn thú rừng đòi hỏi kỹ thuật nhất định, mà thú rừng lại rất tinh ranh. Việc dân làng đôi khi bắt được một con gà rừng đã là chuyện đáng mừng, huống chi như Tần Liệt, một lần bắt được hẳn hai con gà và một con thỏ – điều này chưa từng có.
“Anh giỏi thật đấy.” Hứa Chi Miểu nhìn Tần Liệt, không giấu được sự khâm phục trong lời khen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro