Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 36
2024-12-17 18:25:15
"Chị dâu, sau này nếu cần mượn xe cứ nói nhé, lúc nào cũng được!" Hứa Chi Miểu chỉ bật cười.
Hôm sau, trời chưa sáng, Tần Liệt đã ra ngoài đi làm. Hứa Chi Miểu thì đạp xe chuẩn bị lên thị trấn.
Trên đường, hình như cô nhìn thấy Vương Xuân Phân, nhưng chẳng để tâm.
Phía sau, Vương Xuân Phân nhận ra cô, đôi mắt hằn học nheo lại, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lẩm bẩm mấy lời không sạch sẽ: "Con tiện nhân này, cầm tiền của tao mà sống sung sướng thật đấy, không biết lên thị trấn mua cái đồ gì lăng nhăng. Đợi đấy, rồi sẽ có ngày mày khóc thôi!"
Huyện thành cách khá xa, với người nông thôn không có phương tiện di chuyển thì đi một chuyến rất khó khăn. Thế nên, dân mười dặm tám làng xung quanh đều đến thị trấn để mua đồ.
Hứa Chi Miểu đạp xe khoảng nửa tiếng là tới thị trấn, cô đi thẳng đến hợp tác xã.
Hôm nay, nhân viên bán hàng khá dễ chịu, thái độ cũng rất hòa nhã, hỏi: "Cô muốn mua gì?"
Hứa Chi Miểu đã chuẩn bị sẵn danh sách trong đầu, cuối cùng mua nào là bàn chải, vải, nồi sắt… Tổng cộng mười mấy món, khiến nhân viên bán hàng sững sờ.
Phải biết rằng, người nông thôn thường mua đồ như kiến tha, từng chút một, chứ mấy ai “chịu chi” như cô gái này!
Hứa Chi Miểu lấy phiếu và tiền đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười: "Vừa mới chuyển nhà, trong nhà thiếu đủ thứ. Chị giúp tôi tính xem hết bao nhiêu nhé."
Nghe vậy, nhân viên bán hàng không hỏi thêm, nhanh chóng tính tiền, nhận phiếu và tiền, rồi đóng gói đồ đạc đưa cho cô.
Còn sau đó cô ấy tám chuyện với đồng nghiệp ra sao thì Hứa Chi Miểu không thể biết được.
Ra khỏi hợp tác xã, Hứa Chi Miểu lại tới cửa hàng thực phẩm mua một cân thịt. Sau đó, cô tìm một nơi kín đáo để cất toàn bộ đồ đạc và xe đạp vào không gian, rồi một mình đi vào một con hẻm nhỏ trong thị trấn.
Con hẻm nhỏ này chính là nơi đặt chợ đen của thị trấn. Kiếp trước, Hứa Chi Miểu từng cùng bố, Hứa Văn Lương, tình cờ phát hiện ra nơi này. Sau đó, bố cô luôn nhắc nhở phải tránh xa chỗ này.
Hứa Chi Miểu tìm một góc khuất không người, nhanh chóng bước vào không gian riêng của mình. Trước khi vào chợ đen, cô cần hóa trang một chút.
Việc đầu tiên là thay đổi quần áo. Hứa Chi Miểu chọn một bộ đồ màu xám kiểu mẹ già, mặc vào lập tức trông già thêm năm tuổi.
Tóc cũng phải thay đổi. Cô đội một bộ tóc giả màu xám trắng, ngắn ngang tai, khiến mình già đi thêm mười tuổi.
Khuôn mặt thì quá mịn màng, cần phải "chỉnh sửa". Cô dùng một ít đồ trang điểm, chọn tông màu tối hơn màu da tự nhiên vài bậc. Không thể thiếu các nếp nhăn như rãnh mũi má và nếp nhăn trán để tăng thêm vẻ già dặn.
À đúng rồi, đôi tay lộ ra cũng không thể mịn màng quá. Cô thêm màu da sẫm và vẽ thêm vài nếp nhăn lên.
Hứa Chi Miểu nhìn hình ảnh trong gương, giờ trông cô như một người thím trung niên. Cô hài lòng gật đầu.
Hôm sau, trời chưa sáng, Tần Liệt đã ra ngoài đi làm. Hứa Chi Miểu thì đạp xe chuẩn bị lên thị trấn.
Trên đường, hình như cô nhìn thấy Vương Xuân Phân, nhưng chẳng để tâm.
Phía sau, Vương Xuân Phân nhận ra cô, đôi mắt hằn học nheo lại, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lẩm bẩm mấy lời không sạch sẽ: "Con tiện nhân này, cầm tiền của tao mà sống sung sướng thật đấy, không biết lên thị trấn mua cái đồ gì lăng nhăng. Đợi đấy, rồi sẽ có ngày mày khóc thôi!"
Huyện thành cách khá xa, với người nông thôn không có phương tiện di chuyển thì đi một chuyến rất khó khăn. Thế nên, dân mười dặm tám làng xung quanh đều đến thị trấn để mua đồ.
Hứa Chi Miểu đạp xe khoảng nửa tiếng là tới thị trấn, cô đi thẳng đến hợp tác xã.
Hôm nay, nhân viên bán hàng khá dễ chịu, thái độ cũng rất hòa nhã, hỏi: "Cô muốn mua gì?"
Hứa Chi Miểu đã chuẩn bị sẵn danh sách trong đầu, cuối cùng mua nào là bàn chải, vải, nồi sắt… Tổng cộng mười mấy món, khiến nhân viên bán hàng sững sờ.
Phải biết rằng, người nông thôn thường mua đồ như kiến tha, từng chút một, chứ mấy ai “chịu chi” như cô gái này!
Hứa Chi Miểu lấy phiếu và tiền đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười: "Vừa mới chuyển nhà, trong nhà thiếu đủ thứ. Chị giúp tôi tính xem hết bao nhiêu nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, nhân viên bán hàng không hỏi thêm, nhanh chóng tính tiền, nhận phiếu và tiền, rồi đóng gói đồ đạc đưa cho cô.
Còn sau đó cô ấy tám chuyện với đồng nghiệp ra sao thì Hứa Chi Miểu không thể biết được.
Ra khỏi hợp tác xã, Hứa Chi Miểu lại tới cửa hàng thực phẩm mua một cân thịt. Sau đó, cô tìm một nơi kín đáo để cất toàn bộ đồ đạc và xe đạp vào không gian, rồi một mình đi vào một con hẻm nhỏ trong thị trấn.
Con hẻm nhỏ này chính là nơi đặt chợ đen của thị trấn. Kiếp trước, Hứa Chi Miểu từng cùng bố, Hứa Văn Lương, tình cờ phát hiện ra nơi này. Sau đó, bố cô luôn nhắc nhở phải tránh xa chỗ này.
Hứa Chi Miểu tìm một góc khuất không người, nhanh chóng bước vào không gian riêng của mình. Trước khi vào chợ đen, cô cần hóa trang một chút.
Việc đầu tiên là thay đổi quần áo. Hứa Chi Miểu chọn một bộ đồ màu xám kiểu mẹ già, mặc vào lập tức trông già thêm năm tuổi.
Tóc cũng phải thay đổi. Cô đội một bộ tóc giả màu xám trắng, ngắn ngang tai, khiến mình già đi thêm mười tuổi.
Khuôn mặt thì quá mịn màng, cần phải "chỉnh sửa". Cô dùng một ít đồ trang điểm, chọn tông màu tối hơn màu da tự nhiên vài bậc. Không thể thiếu các nếp nhăn như rãnh mũi má và nếp nhăn trán để tăng thêm vẻ già dặn.
À đúng rồi, đôi tay lộ ra cũng không thể mịn màng quá. Cô thêm màu da sẫm và vẽ thêm vài nếp nhăn lên.
Hứa Chi Miểu nhìn hình ảnh trong gương, giờ trông cô như một người thím trung niên. Cô hài lòng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro