Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc

Chương 38

2024-12-17 18:25:15

Tần Liệt dùng xẻng xúc một tảng đất lớn, lật qua bờ rãnh, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn.

Hôm nay, Hứa Chi Miểu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai bím tóc dài, một trước một sau vắt qua vai, vừa mảnh mai vừa xinh đẹp. Trên chiếc xe đạp hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, chất đầy những túi đồ lớn, cứ đung đưa qua lại, trông chẳng vững vàng chút nào.

Tần Liệt nhíu mày, đưa xẻng cho Hoàng Hữu Lương: “Tôi qua đó một chuyến.”

"Anh Tần Liệt ~~!" Từ xa, Hứa Chi Miểu đã nhìn thấy anh đang đi về phía mình. Cô vui vẻ xuống xe, vẫy tay chào anh một cách phấn khởi.

"Sao anh ở đây? Xong việc đồng áng rồi à?" Cô nghiêng người giữ cho chiếc xe đạp chất đầy đồ không bị nghiêng, vừa hỏi.

"Đưa đây." Tần Liệt đưa tay đón lấy xe từ tay cô, ánh mắt dịu dàng khi thấy mũi cô lấm tấm mồ hôi dưới ánh nắng gắt, nhưng đôi lông mày rậm lại nhíu chặt: "Em vừa đi lên trấn à? Tối qua không phải nói để anh tan làm buổi trưa rồi đi mua đồ sao? Trời nắng thế này, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?"

Dưới ánh mặt trời chói chang, cô không chịu ở nhà nghỉ ngơi mà lại tự đạp xe đi trấn mua đồ. Tần Liệt trách là vì xót cô, nhưng Hứa Chi Miểu cũng không muốn anh phải vất vả như thế.

Cô vươn tay lau giọt mồ hôi sắp rơi trên cằm anh, giọng mềm mại trách yêu: "Dù sao em ở nhà cũng chẳng làm gì, mà mua ít đồ này đâu có cực gì. Em không thể chỉ biết ăn mà không làm gì, người ta nhìn vào lại nói em thế nào. Anh đừng cáu em nữa."

Đầu ngón tay cô mềm mại lướt qua cằm anh, khiến toàn bộ cơ bắp của Tần Liệt vô thức căng lên, vành tai hơi đỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chết thật, vừa nãy giọng điệu của mình có phải hơi nặng không? Mình nói hơi quá rồi?

Tần Liệt thầm trách bản thân, nghĩ sao mình không nói chuyện dịu dàng hơn. Lo lắng cô thật sự giận, anh lúng túng giải thích: "Anh đâu có cáu em, thật đấy. Chỉ là nhiều đồ như vậy, sợ em mệt thôi."

Trên trán anh, những giọt mồ hôi không biết do nắng hay lo lắng mà lăn dài xuống gương mặt góc cạnh. Anh mấp máy môi định nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào, mãi mới ấp úng được một câu: "Là anh sai rồi, em đừng giận nữa. Xin lỗi em."

Hứa Chi Miểu nghe vậy, bật cười khúc khích, khẽ nói một tiếng: "Ngốc ạ."

Giọng điệu mềm mại của cô khiến trái tim Tần Liệt như bị khuấy đảo. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhận ra ý cười lấp lánh trong đôi mắt ấy và biết mình vừa bị trêu chọc.

Thở phào nhẹ nhõm, anh lại khẽ thở dài, giọng trầm thấp: "Trời nóng thế này, đầu em còn đang bị thương, trấn thì xa, em tự đi làm anh không yên tâm."

Dừng lại một chút, giọng anh càng thấp như tiếng sấm xa: "Anh xót em. Đừng làm loạn với anh nữa, Miểu Miểu."

Gọi "Miểu Miểu" nữa kìa, đúng là chơi ăn gian!

Hứa Chi Miểu vốn định trêu anh thêm, nhưng giờ thì không biết phải đáp lại tên "mặt dày" này thế nào. Mặt đỏ ửng, cô cắn nhẹ môi, lườm anh một cái đầy hờn dỗi rồi bước nhanh về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc

Số ký tự: 0