Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Là Anh, Tần Liệ...
2024-12-17 18:25:15
“Còn gì không biết về tính cách của vợ chồng nhà họ Tần nữa chứ? Mồm miệng ngọt như mía lùi, nhưng bên trong thì thiên vị rõ rành rành. Trước đây xem cách đối xử với cậu cả nhà họ mà xem, huống chi là với hai bà cháu này.”
“Phải rồi, bố mẹ của Chi Miểu tuy đã mất, nhưng chẳng phải cũng để lại chút tiền nong tem phiếu cho cô ấy hay sao? Còn có họ hàng trên thành nữa. Phân nhà rồi, cuộc sống của họ cũng chưa chắc đã khổ hơn bây giờ đâu!”
“Được rồi, đừng bàn tán nữa!” Đàm Vĩnh Kiện quát lớn, giọng uy nghiêm khiến mọi người im lặng. Ông nghe mọi người nói, trong lòng cũng đã có quyết định.
Ông nhìn Hứa Chi Miểu với ánh mắt kiên định, lại nhìn sang Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân đang lộ vẻ tức tối, rồi vung tay nói lớn: “Nếu mọi chuyện là vậy, thì phân nhà thôi.”
Khi đội trưởng đã lên tiếng, lòng Vương Xuân Phân lập tức chùng xuống một nửa.
Thực ra, bà ta không phải là không muốn phân nhà. Thiếu Tần Liệt đi làm kiếm sống, bà ta còn mong mau chóng đuổi hai kẻ ăn bám này ra khỏi nhà cho nhẹ gánh. Dù họ ăn ít thế nào thì vẫn tốn lương thực. Mỗi miếng ăn của họ bớt đi, con trai bà, Kế Binh, lại được ăn thêm một chút. Sau này bà còn phải trông chờ cả vào đứa con trai này!
Vương Xuân Phân trong lòng đã tính toán kỹ lưỡng.
Nhưng từ khi có khoản sính lễ hai trăm tệ, mọi thứ đã khác đi.
Thời buổi này kiếm tiền không dễ. Chị dâu của bà làm ở nhà máy đường cũng chỉ kiếm được chục tệ mỗi tháng, chưa nói đến những người nông dân vất vả cày cuốc ở nông thôn, quanh năm suốt tháng có giữ lại được bao nhiêu đâu? Hơn nữa, nhà này không còn Tần Liệt nghĩa là mất đi một nửa sức lao động, thu nhập càng ít đi. Sau này Kế Binh lớn lên học hành, cưới vợ đều phải tốn tiền. Nếu phân nhà, giữ lại Hứa Chi Miểu để gả đi nơi khác sẽ chẳng còn dễ dàng, chẳng khác nào tự thả miếng mồi ngon ra khỏi miệng!
Vương Xuân Phân vừa đau lòng vừa tiếc rẻ. Bà không ngờ miệng lưỡi của Hứa Chi Miểu lại sắc bén đến vậy, chỉ dăm ba câu đã khiến đội trưởng cũng nghiêng về việc phân nhà.
Bà ta thầm chửi rủa Hứa Chi Miểu thêm vài câu, định tìm cách xoay chuyển tình thế.
Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Đàm Vĩnh Kiện khiến bà chột dạ, bèn miễn cưỡng đứng nép sau lưng Tần Đại Thành, chờ xem ý ông sẽ ra sao.
Máu dồn lên mặt Tần Đại Thành.
Đội trưởng đã lên tiếng, ông còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể nghiến răng đồng ý: “Được, vậy thì phân.”
Ông nhíu mày, giả vờ lo lắng: “Nếu vợ của Tần Liệt thực sự muốn phân nhà, tôi cũng không thể không đồng ý. Có điều mẹ tôi và vợ của con cả đều không có khả năng lao động. Vậy thế này, phân nhà thì tôi sẽ cho họ hai mươi cân lương thực và năm tệ. Ít nhất cũng giúp họ qua giai đoạn khó khăn trước mắt.”
“Phải rồi, bố mẹ của Chi Miểu tuy đã mất, nhưng chẳng phải cũng để lại chút tiền nong tem phiếu cho cô ấy hay sao? Còn có họ hàng trên thành nữa. Phân nhà rồi, cuộc sống của họ cũng chưa chắc đã khổ hơn bây giờ đâu!”
“Được rồi, đừng bàn tán nữa!” Đàm Vĩnh Kiện quát lớn, giọng uy nghiêm khiến mọi người im lặng. Ông nghe mọi người nói, trong lòng cũng đã có quyết định.
Ông nhìn Hứa Chi Miểu với ánh mắt kiên định, lại nhìn sang Tần Đại Thành và Vương Xuân Phân đang lộ vẻ tức tối, rồi vung tay nói lớn: “Nếu mọi chuyện là vậy, thì phân nhà thôi.”
Khi đội trưởng đã lên tiếng, lòng Vương Xuân Phân lập tức chùng xuống một nửa.
Thực ra, bà ta không phải là không muốn phân nhà. Thiếu Tần Liệt đi làm kiếm sống, bà ta còn mong mau chóng đuổi hai kẻ ăn bám này ra khỏi nhà cho nhẹ gánh. Dù họ ăn ít thế nào thì vẫn tốn lương thực. Mỗi miếng ăn của họ bớt đi, con trai bà, Kế Binh, lại được ăn thêm một chút. Sau này bà còn phải trông chờ cả vào đứa con trai này!
Vương Xuân Phân trong lòng đã tính toán kỹ lưỡng.
Nhưng từ khi có khoản sính lễ hai trăm tệ, mọi thứ đã khác đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời buổi này kiếm tiền không dễ. Chị dâu của bà làm ở nhà máy đường cũng chỉ kiếm được chục tệ mỗi tháng, chưa nói đến những người nông dân vất vả cày cuốc ở nông thôn, quanh năm suốt tháng có giữ lại được bao nhiêu đâu? Hơn nữa, nhà này không còn Tần Liệt nghĩa là mất đi một nửa sức lao động, thu nhập càng ít đi. Sau này Kế Binh lớn lên học hành, cưới vợ đều phải tốn tiền. Nếu phân nhà, giữ lại Hứa Chi Miểu để gả đi nơi khác sẽ chẳng còn dễ dàng, chẳng khác nào tự thả miếng mồi ngon ra khỏi miệng!
Vương Xuân Phân vừa đau lòng vừa tiếc rẻ. Bà không ngờ miệng lưỡi của Hứa Chi Miểu lại sắc bén đến vậy, chỉ dăm ba câu đã khiến đội trưởng cũng nghiêng về việc phân nhà.
Bà ta thầm chửi rủa Hứa Chi Miểu thêm vài câu, định tìm cách xoay chuyển tình thế.
Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Đàm Vĩnh Kiện khiến bà chột dạ, bèn miễn cưỡng đứng nép sau lưng Tần Đại Thành, chờ xem ý ông sẽ ra sao.
Máu dồn lên mặt Tần Đại Thành.
Đội trưởng đã lên tiếng, ông còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể nghiến răng đồng ý: “Được, vậy thì phân.”
Ông nhíu mày, giả vờ lo lắng: “Nếu vợ của Tần Liệt thực sự muốn phân nhà, tôi cũng không thể không đồng ý. Có điều mẹ tôi và vợ của con cả đều không có khả năng lao động. Vậy thế này, phân nhà thì tôi sẽ cho họ hai mươi cân lương thực và năm tệ. Ít nhất cũng giúp họ qua giai đoạn khó khăn trước mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro