Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc

Một Chút Trả Th...

2024-12-17 18:25:15

Tất cả đều tại Vương Xuân Phân đáng ghét kia, nếu không vì bà ta, cô đâu phải mang cái vết sẹo xấu xí này chạy khắp nơi sau khi sống lại. Nếu không nhờ linh tuyền, vết thương này chắc chắn sẽ để lại sẹo như kiếp trước!

Gương mặt xinh xắn của Hứa Chi Miểu chợt phủ một tầng lạnh lẽo, cô nghiến răng ken két vì giận.

Tuy rằng cô không muốn chủ động gây chuyện với họ, nhưng suýt nữa cô đã bị hủy dung, trả thù nhẹ một chút chắc cũng chẳng sao nhỉ?

“Để bà xem nào.” Diệp Tú Chi thấy cô nhăn mặt nhíu mày thì buồn cười, dừng tay lại, nói: “Xấu chỗ nào, đáng yêu quá còn gì!”

Vừa nói, bà vừa đặt khay chỉ và kim xuống đất, bước tới nâng mặt Hứa Chi Miểu lên săm soi một lúc lâu rồi trầm trồ: “Con dâu nhà họ Tần đúng là có phúc, vết thương lành còn nhanh hơn người thường. Nhìn da dẻ này mà xem, non mịn quá đi mất…”

Hứa Chi Miểu nghe vậy, rụt đầu lại, ánh mắt lảng tránh đầy chột dạ. Cô đâu dám để người ta biết tất cả là nhờ nước linh tuyền.

“Bà ơi, vườn rau mình trồng tốt quá! Bà giỏi thật đấy!” Sợ Diệp Tú Chi tiếp tục chủ đề, cô vội liếc ra phía sau sân, đổi ngay chủ đề.

Bà cụ Diệp Tú Chi vốn là người chịu khó, trước kia ở nhà họ Tần gần như một tay bà chăm sóc cả khu vườn. Tất cả rau củ trong nhà đều nhờ bàn tay cần mẫn của bà. Đến đây, bà cũng ngay lập tức bắt tay vào làm đất, gieo hạt giống theo mùa, và chỉ sau vài ngày, mầm non xanh mướt đã ngả nghiêng trong gió.

Diệp Tú Chi cũng bước ra cửa sau, nhìn chăm chú rồi ngạc nhiên nói: “Đúng là thế, mới gieo hạt chưa được bao lâu mà lớn thế này rồi! Kỳ lạ thật.”

Hứa Chi Miểu: “…” Cô chỉ thỉnh thoảng tưới chút nước linh tuyền, ai ngờ lại có tác dụng thúc đẩy cây lớn nhanh thế này chứ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Chi Miểu giật mình, lo rằng nói thêm sẽ lộ chuyện, liền đứng phắt dậy, ôm lấy cốc chè đậu xanh vừa múc ở giếng, vội vàng chạy ra ngoài.

“Bà ơi, con mang nước ra đồng cho Tần Liệt đây!”

Diệp Tú Chi nhìn bóng nắng, rồi quay lại thì chỉ thấy lưng Hứa Chi Miểu khuất dần sau cổng. Bà đập đập tay vào đùi, gọi với theo: “Con bé này, ít nhất cũng phải đội cái mũ chứ, kẻo nắng cháy da bây giờ!”

Nhưng Hứa Chi Miểu đã chạy xa mất rồi.



Hứa Chi Miểu hai tay xách giỏ, chạy được một đoạn thì chậm rãi bước đi từ từ.

Gần đây Tần Liệt bị phân công ra ruộng nước ở đầu thôn để đào mương. Từ nhà đến đó phải đi qua một bãi lau sậy dọc bờ sông, ít nhất mất hơn hai mươi phút. Cô phải giữ sức mà đi.

Giữa trưa nắng gắt, vừa bước ra khỏi cửa Hứa Chi Miểu mới nhận ra mặt trời chói chang đến mức nào. Đi được một đoạn ngắn, khuôn mặt cô đã bị nắng rát bỏng.

Trong giỏ có một bình nước lớn và hai bát chè đậu xanh, đồ rất nặng. Ngón tay cầm quai giỏ của Hứa Chi Miểu bị siết chặt đến mức trắng bệch.

Đến bãi lau sậy, cô đặt giỏ xuống định nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Chưa kịp thở lấy một hơi, vừa quay đầu lại, cô đã thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm trong bụi cỏ cao ngang người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc

Số ký tự: 0